“Bánh Bao Nhỏ” phải đóng cửa tự suy nghĩ ba ngày, Phượng Lâm Duệ lại muốn nửa tháng sau khảo hạch thành tích của “Bánh Bao Nhỏ”, nói cách khác, muốn Trác Diệp giúp “Bánh Bao Nhỏ” học thấu tất cả văn nhân địa lý, tri thức khoa học trong thời gian mười hai ngày. Trác Diệp vuốt thái dương, một nhiệm vụ thập phần gian khổ đấy!
“Bánh Bao Nhỏ” bế quan ba ngày, Trác Diệp cũng không rảnh rỗi, trước đi tìm Mộc Thanh, sau đó để cho vị quản gia kia hỗ trợ đi tìm một số đồ vật cần thiết để dạy học.
Mộc Thanh có nhiều hứng thú với việc chuẩn bị, đối với việc Trác cô nương có khả năng sẽ trở thành nữ chủ nhân Thụy vương phủ, ông càng ngày càng cảm thấy hứng thú.
Về sau Trác Diệp lại đi tìm Hương Tuệ lấy một ít tài liệu giảng dạy về nhân văn địa lý ở thư viện mà “Bánh Bao Nhỏ” dùng, vừa nhìn xem, vừa suy nghĩ giáo án.
“Ai, tài liệu giảng dạy quả nhiên là tài liệu giạng dạy, quả thật không lưu loát, hết sức buồn tẻ!” Trác Diệp lắc đầu thở dài, so với việc lúc trước nàng ở Phong thành, xem thể loại bản tạp ký kia đã không thú vị lắm rồi. Mà “Bánh Bao Nhỏ” này tính cách hạt bát hiếu động lại để cho bé đi đọc những thứ này, có thể học vào được mới lạ!
Trác Diệp cứng ngắc cầm bút lông, phí hết sức lực cả nửa ngày mới viết được mấy chữ xiêu vẹo trên giấy…
Một bên giúp Trác Diệp mài mực, Xảo Linh trừng to mắt, không thể tưởng tượng nổi nhìn Trác Diệp ghi mấy thứ cũng chẳng được gọi là chữ kia. Mồ hôi đổ ròng ròng, khóe miệng kéo ra…
Cô nương viết chữ xấu vậy á hả? Cái kia… nàng như thế nào dạy tiểu thế tử ah… Xảo Linh có chút lo lắng, nửa tháng sau, cô nương sẽ không thật sự cùng tiểu thế tử bị phạt chứ…
Trác Diệp ảo não cầm tờ giấy bị nàng chà đạp, một hàng cứ lúm túm lại thành một nhúm, đành phiền muộn ném xuống đất. Thở dài, đúng là chịu tội, nàng vốn không sử dụng quen loại bút lông này, nàng suy yếu nằm gục xuống, không có chút sức nào…
Trong túi du lịch, Trác Diệp mang theo rất nhiều bút bi, nhưng nàng vẫn có hơi do dự, đành buông tha ý định lấy ra, một là không nỡ dùng, hai là không muốn người khác ngạc nhiên khi nhìn thấy, vật phẩm hiện đại trên người nàng đã bị Phượng Lâm Sách và Phượng Lâm Ca trông thấy vài cái rồi, nếu lại bị nhìn thấy nữa thì thật không biết phải che lấp như thế nào nữa đâu…
Trác Diệp gãi đầu, đột nhiên hỏi: “Xảo Linh, trong vương phủ có ngỗng không?”
“À? Ngỗng?” Xảo Linh sửng sốt một chút rồi mới kịp phản ứng, nhìn Trác Diệp với vẻ kỳ lạ, nói: “Có ạ, ở phòng bếp trong hậu viện có nuôi một ít gà cùng ngỗng đấy ạ…”
“Đi, mang ta đi xem.” Trác Diệp tinh thần tỉnh táo nói.
“Cô nương muốn ăn thịt ngỗng hay là trứng ngỗng? Hầm cách thủy hay là nấu, hay là sao? Em đi phân phó phòng bếp là được rồi, cô nương không cần tự mình đi đâu.” Xảo Linh vội vàng nói.
Trác Diệp lắc đầu, “Ta không dùng thịt ngỗng cũng không muốn trứng ngỗng, ta muốn lông ngỗng.” Nói xong liền nhấc chân đi ra ngoài cửa.
“À? Lông ngỗng?” Xảo Linh trừng mắt đi theo, trong lòng kinh hãi vô cùng: “Vậy… Cô nương, lông ngỗng ăn như thế nào ạ?”
“…” Trác Diệp lảo đảo, lặng yên… Ta nói, sao cô bé này cứ phát ngôn như bom nổ thế nhỉ? Lại nói, không phải bình thường là một nha đầu rất lanh lẹ sao…
Hai người đang quét sân tại đó, nghe vậy thì ngẩng đầu lên, vẻ mặt ngây dại ra, mờ mịt, không biết gọi là cái gì…
Trác Diệp vừa chân trước ra khỏi Phong Lâm Uyển, Phượng Lâm Sách chân sau đã tới rồi…
Hắn nghe Mộc Thanh nói, Trác Diệp đang vì dạy học cho Phượng Huyễn mà chuẩn bị vài thứ, liền muốn đến nhìn một chút, xem là rốt cục nàng đang làm cái gì.
Hai người quét sân hành lễ với Phượng Lâm Sách xong liền nói,: “Tiểu thư mang theo Xảo Linh vừa ra ngoài, có cần lão nô đi tìm tiểu thư không ạ?”
Đi ra ngoài rồi sao? Phượng Lâm Sách thoáng kinh ngạc, trong trẻo nhưng lạnh lùng mà nói: “Không cần.” Nói xong liền đi vào phòng.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]