Trác Diệp không muốn gặp Phượng Lâm Sách nên liền dẫn “Bánh bao nhỏ” đến tìm Mộc Thanh Phong: “Mộc quản gia, ta và tiểu thế tử ra ngoài đường một chút, phiền ông báo với vương gia một tiếng.”
“Chuyện này….” Mộc Thanh Phong cũng biết chuyện đêm qua Phượng Lâm Sách khiến Trác Diệp quá chén. Có lẽ nàng đang giậnVương gia, không muốn gặp Vương gia nên mới tìm đến mình chăng. Ông hơi trầm ngâm một lúc, sau đó nói: “Được rồi. Xin Tiểu thế tử và Trác cô nương đợi một lúc.” Nói xong xoay người đi tìm Phượng Lâm Sách.
Phượng Lâm Sách nghe nói Trác Diệp muốn mang “Bánh bao nhỏ” ra phủ giải buồn thì chỉ nhàn nhạt dặn dò một câu: “Để Xảo Linh hầu hạ. Sau đó lại bảo Trịnh Càn, Trịnh Khôn đi theo bảo vệ.”
Trịnh Càn, Trịnh Khôn là hai anh em, cũng là cao thủ số một trong Thụy Vương phủ. Hôm qua Trác Diệp đi Cẩn Vương phủ, hai thị vệ Mộc Thanh Phong phái đi chính là hai người kia.
Mộc Thanh Phong lên tiếng, lại ý vị thâm trường nhìn thoáng qua vết thương ngoài miệng của Phượng Lâm Sách, đôi mắt mỉm cười mà rời đi.
Trác Diệp nói muốn đi dạo chơi trên đường nên từ chối Mộc Thanh Phong chuẩn bị xe ngựa. Nàng ôm “Bánh bao nhỏ”, bất đắc dĩ dẫn theo ba “cái đuôi” ra ngoài…
Trác Diệp và “Bánh bao nhỏ” vừa ra khỏi phủ không lâu, Thụy Vương phủ liền tiếp đón một vị khách cực kì tôn quý…
Ở trong chính sảnh, Phượng Lâm Sách và một nam tử áo bào tím ngồi tán gẫu uống trà.
Đó là một công tử cực kỳ tuấn tú, tóc đen như tơ, mày kiếm nhập tóc mai, mắt sáng rạng rỡ, mà toàn thân lại lộ ra một bá khí tôn quý, khí thế phi phàm, quả nhiên là rất phong thái!
“Miệng đệ bị làm sao vậy?” Nam tử áo bào tím khoan thai bê chén trà, híp mắt nhìn Phượng Lâm Sách, hiếu kỳ hỏi.
“Ăn gì đó không cẩn thận bị cắn vào.” Phượng Lâm Sách mặt không đổi sắc nói.
“A!” Áo bào tím nam tử nhướn mày, ánh mắt chớp động hai cái, như trêu chọc nói: “Tam đệ cắn môi cũng không giống người thường. Người khác cắn môi đều cắn trong môi mà đệ lại cắn ngoài môi…”
“Hôm nay hoàng thượng saolại rảnh để đến phủ của ta thế nhỉ?” Phượng Lâm Sách nhấp một ngụm trà, trực tiếp nói sang chuyện khác.
Đúng vậy, vị khách quý kia đúng là Thiên Thạc Hòang đế Phượng Lâm Duệ.
“Trẫm đi thăm Lâm Ca. Ăn cơm trưa ở phủ của đệ ấy rồi về, tiện đường đến quý phủ của đệ ngồi một chút, thuận tiện có ý định chực bữa tối.” Phượng Lâm Duệ cười nói, cũng không hỏi lại.
“À, hóa ra đã đi thăm Lâm Ca rồi.” Phượng Lâm Sách đặt chén trà trong tay xuống, nhàn nhạt nói.
Phượng Lâm Duệ thở dài một tiếng nói: “Cũng đã gặp Liễu Chi Nhiên rồi…”
“Là thần đệ không bảo vệ tốt ông ta….” Phượng Lâm Sách nói.
“Bây giờ không phải là lúc tự trách, vẫn là nghĩ cách giải độc của Lâm Ca quan trọng hơn.” Phượng Lâm Duệ nhíu mày nói.
“Mấy ngày nay đệ sẽ xử lý một số chuyện khẩn cấp trong tay, sau đó lại đi Hoa Vân Phong một lần nữa.” Phượng Lâm Sách lạnh giọng nói.
Phượng Lâm Duệ gật gật đầu, nói: “Cũng tốt….” Dừng một chút lại vỗ bàn một cái, trầm giọng nói: “Những năm nay đi mời mà lão già kia mà ông ta lại nhất quyết không chịu rời núi. Nếu mà Lâm Ca có gì bất trắc, trẫm liền phái người tiêu diệt hang ổ của lão!”
Phượng Lâm Sách nghe vậy chỉ mím môi không nói tiếp.
“Từ lúc về đệ vẫn chưa đi vấn an mẫu hậu, bà ấy rất nhớ đệ. Có rảnh thì vào trong cung ngồi một chút.” Phượng Lâm Duệ thoáng xuất hiện cảm xúc, lại khẽ thở dài nói một tiếng.
Phượng Lâm Sách và Phượng Lâm Duệ đều là do Thái hậu hiện nay sinh ra, Phượng Lâm Duệ là con thứ hai của tiên đế, hai mươi tám tuổi. Lớn hơn Phượng Lâm Sách hai tuổi.
Lông mày Phượng Lâm Sách cau lại một chút, không dễ phát hiện. Sau đó trong trẻo mà lạnh lùng nói: “Ta biết rồi.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]