Trác Diệp nghe vậy không khỏi tức giận, tốt! Rất tốt! Thì ra tên này dụ nàng uống rượu chỉ là mồi, vốn không có ý cho nàng ăn!
“À. Vương gia ngài còn có thể tiểu nhân hơn chút nữa không?” Trác Diệp cắn răng cười lạnh nói.
“Nàng nghĩ ta là quân tử sao?” Phượng Lâm Sách nhướn mày nhìn Trác Diệp, vẫn ung dung hỏi.
“Hừ! Huynh đâu chỉ không phải quân tử, huynh vốn không phải là đàn ông!” Trác Diệp giận dữ nói, nhưng lời vừa nói liền hối hậ! Hình như nàng đã nói lời mà đàn ông đều không tiếp nhận được rồi? Huống chi trước mặt còn là một Vương gia quyền cao chức trọng lại xảo trá máu lạnh!
Trác Diệp khóc ròng! Sao mình lại mất tỉnh táo trước mặt tên vô liêm sỉ này thế này…
Nhưng… Chỉ biết ức hiếp nữ nhân, Phượng Lâm Sách trong mắt nàng quả không phải đàn ông!
Phượng Lâm Sách nghe vậy, trong mắt ánh lên một tia sáng, yên lặng nhìn Trác Diệp, trầm mặc không nói gì.
Trác Diệp bị ánh mắt lạnh lẽo kia của hắn khiến trong lòng sợ hãi, không khỏi hận bản thân không giữ mồm giữ miệng! Nàng âm thầm hít sâu, phải bình tĩnh, tỉnh táo, nhất định phải tỉnh táo, bây giờ không được thì sau này còn có cơ hội!
Tuy ngày đó mới tới Thụy Vương phủ, nàng có ý định khiêu khích hắn khiến hắn không chịu được nàng mà thả nàng ra, nhưng nàng đã nhanh chóng nhìn ra Phượng Lâm Sách là người cứng mềm đều không ăn! Chỉ có thể… Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt…
Bây giờ chuyện nàng phải làm chính là… Nhận sai! Sau đó an toàn ra khỏi căn phòng này…
“Vương, Vương gia,… Ta…Ta…” Đúng là xoắn xuýt mà! Rõ ràng không phải là nàng sai, nên tức giận là nàng mới đúng chứ…
Trác Diệp “ta” cả buổi cũng không nói được “ta” thế nào, Phượng Lâm Sách ưu nhã đứng dậy, vượt qua bàn tới trước mặt Trác Diệp, nhìn nàng với vẻ khó lường.
Hắn muốn… hắn muốn làm gì thế? Trác Diệp không tự chủ được lui về phía sau một bước, giương mắt đề phòng nhìn Phượng Lâm Sách, hắn nhìn nàng như vậy làm chi? Trong lòng đang tính toán cái khỉ gì thế?
Phượng Lâm Sách thấy nàng lui về phía sau thì lại tiến liên một bước, sau đó cúi sát bên tai nàng nói vẻ lạnh lẽo: “Nàng có muốn thử chút không?”
“À? Cái gì?” Trác Diệp ngây người hỏi. Nàng không có thói quen bị hắn dựa sát như vậy, đại não nhất thời co lại một cục.
“Thử xem ta có phải đàn ông hay không.” Phượng Lâm Sách nói vẻ mập mở, trong mắt còn có một vẻ trêu tức vui vẻ.
Trác Diệp nghe vậy, khuôn mặt đỏ bừng lên, lời trong đầu nhắc mình tỉnh táo lúc nãy bị quẳng luoon ra sau đầu, quát lên: “Huynh! Đồ hạ lưu!”
Hạ lưu? Phượng Lâm Sách sửng sốt, đây là lần đầu tiên có người nói hắn như vậy! Hắn hạ lưu lắm sao? Hình như… Nhìn tình hình bây giờ mà xem… Hình như là có hơi…
“Ta không ngại hạ lưu thêm chút nữa đâu.” Phượng Lâm Sách nói xong, một tay đặt lên bờ eo thon của Trác Diệp, một tay nâng cằm nàng lên hôn xuống đôi môi khiến hắn khát vọng cả tối kia…
Bây giờ nàng đang tỉnh táo, vậy không tính là dậu đổ bìm leo nhỉ? Mỗ vương gia vô sỉ nghĩ…
“A…” Đồng tử Trác Diệp co lại, đôi mắt mở lớn, hắn… hắn… hắn dám… Nụ hôn đầu của nàng…
Mùi vị không tệ, ngẫm lại vẻ ngọt ngào tối qua, trong lòng Phượng Lâm Sách rất hài lòng…
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]