“Khục… khục…khục…” “Bánh bao nhỏ” đang ăn lấy ăn để bỗng nhiên thay đổi sắc mặt, giống như bỗng chốc bị nghẹt thở, ho lên dữ dội.
Trác Diệp hoảng sợ, vội vươn tay vỗ nhẹ phía sau lưng “Bánh bao nhỏ”, “Con đó, đứa bé này, từ từ mà ăn, vội cái gì…”
“Phụ, phụ vương…” “Bánh bao nhỏ đã qua cơn ho dữ dội, nhìn phía sau lưng Trác Diệp rồi thê thảm mà gọi một tiếng.
Trác Diệp đang muốn lấy khăn tay cho “Bánh bao nhỏ” lau miệng, nghe vậy động tác thoáng dừng lại, quay đầu nhìn liền trông thấy Phượng Lâm Sách đang đứng ở sau lưng nàng, chắp tay sau lưng, không có biểu lộ gì mà nhìn bọn họ.
“Vương gia! Mỗi lần xuất hiện đều lặng yên không tiếng động, dọa người hú vị lắm hả?” Trác Diệp đứng dậy, hơi tức giận mà chất vấn.
“Bánh bao nhỏ” nghe vậy, ánh mắt nhìn Trác Diệp lập tức biến thành đốm nhỏ sáng như sao đầy sùng bái, bé quyết định tha thứ cho “Tiểu Diệp Tử” rồi.
Bỗng nhiên xuất hiện? Hắn xuất hiện như vậy sao? Lông mày Phượng Lâm Sách thoáng cau lại, sau đó trong trẻo nhưng lạnh lùng nói: “Khá được.”
Khá được? Trác Diệp im lặng, lại là hai chữ này…
“Ta vừa mới nghe nói hôm nay Huyễn Nhi không tìm thấy nàng liền náo loạn ở Phong Lâm Uyển đến trưa, liền sang đây xem xem.” Phượng Lâm Sách liếc “Bánh bao nhỏ”, sau đó lấy cái ghế ngồi xuống.
Thân thể nhỏ bé của “Bánh bao nhỏ” run lên, cái miệng nhỏ nhắn lại trễ xuống, lộ ra vẻ sợ hãi lúc Phượng Lâm Sách nhắc đến, bộ dáng đáng thương muốn khóc nhưng không dám khóc.
“Hôm nay là ta không đúng, là ta thất tín với tiểu thế tử trước, xin Vương gia đừng trách tiểu thế tử.”
“Bánh bao nhỏ” lập tức trao cho Trác Diệp ánh mắt “Coi cô như bạn thân của ta”.
“À.” Phượng Lâm Sách nhàn nhạt lên tiếng, nói:”Ngồi đi!”
“A… Vương gia vừa trở về?” Trác Diệp thấy Phượng Lâm Sách tạm thời không có ý định đi liền ngồi xuống, vừa lau hạt cơm trên mặt cho “Bánh bao nhỏ” vừa nói.
“Ừ.” Phượng Lâm Sách gật gật đầu.
“Vương gia chưa ăn cơm?” Trác Diệp thấy Phượng Lâm Sách nhìn đồ ăn trên bàn liền hỏi. Nhưng lời vừa nói ra nàng đã bắt đầu hối hận…
“Ừ.” Phượng Lâm Sách lại tiếp tục gật gật đầu.
“Ờ… Vương gia muốn ngồi đây dùng sao?” Trác Diệp không khách sáo nói, giọng nói đặc biệt không có thành ý.
“Được.” Phượng Lâm Sách rất vui vẻ đáp.
Khóe miệng Trác Diệp khẽ co rút, than thầm một tiếng rồi bất đắc dĩ đứng dậy: “Ta đi lấy chén đũa cho Vương gia.”
Trác Diệp quay người trả lời: “Không phải, Xảo Linh rất tốt, ta rất thích nàng, chỉ là ta đã quen sinh hoạt theo kiểu bình dân mà thôi” Nói xong cũng không đợi Phượng Lâm Sách nói tiếp mà đi vào phòng bếp lấy bộ đồ ăn.
Trác Diệp để mặc Phượng Lâm Sách ăn cơm, không hề nhìn hắn, cầm lấy đôi đũa gắp một chút thức ăn cho “Bánh bao nhỏ” nói: “Huyễn Nhi nghe lời, ăn cơm đi.”
“Bánh bao nhỏ” liếc Phượng Lâm Sách một cái, thấy phụ vương có vẻ không để ý đến bé, mới bắt đầu cẩn thận ăn từng li từng tí.
Phượng Lâm Sách thấy bộ dáng “Bánh bao nhỏ” ăn ngon lành liền giơ đũa lên, cũng gắp một miếng “thịt băm nhồi đậu hũ” mà Trác Diệp vừa mới gắp cho “Bánh bao nhỏ”, ưu nhã đưa vào trong miệng, chậm rãi nhai nhai nhấm nháp một lúc xong nuốt xuống.
“Nàng làm sao?” Phượng Lâm Sách nhìn Trác Diệp.
Trác Diệp sửng sốt một chút, sau đấy gật đấu ứng phó “Ừ” một tiếng.
“Hương vị không tồi.” Phượng Lâm Sách bình luận.
Trác Diệp và “Bánh bao nhỏ” nghe vậy liền cùng trợn tròn mắt nhìn về phía Phượng Lâm Sách.
“Bánh bao nhỏ” từ trước tới giờ chưa từng thấy phụ vương tán thưởng cái gì ăn ngon, không khỏi kinh hãi nghĩ: “Phụ vương lại không bình thường rồi.”
Trác Diệp trong lòng không khỏi hoài nghi nghĩ: “Vị Vương gia lạnh lùng này lại ca ngợi thủ nghệ của nàng sao? Nàng không nghe lầm chứ? Hay là…đầu hắn làm sao rồi?”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]