“Trác Diệp sợ trèo cao không dậy nổi, thưa Vương gia.” Trác Diệp lạnh lùng đạm mạc mà nói.
Phượng Lâm Sách như không đếm xỉa tới mà liếc qua Trác Diệp, thò tay cầm một cái chén không rót đầy nước trà, đặt lên trước mặt nàng nói: “Uống trà.”
Trác Diệp trừng to mắt nhìn một loạt động tác của Phượng Lâm Sách, quá kinh hãi rồi! Hắn còn châm trà cho nàng? Hắn muốn làm gì? Chẳng lẽ bị quỷ nhập vào người hay sao? Hoặc là thừa dịp thời gian một cái nháy mắt vừa rồi của nàng mà thả cái gì đó trong trà, để trừng trị nàng bất kính với hắn?
“Vương gia muốn nói cái gì cứ việc nói thẳng.” Trác Diệp kiên quyết không nhận chén trà kia, không thể trách nàng dùng dạ tiểu nhân đo lòng người, bởi vì nàng biết rõ nam nhân trước mặt này căn bản không phải là quân tử!
Phượng Lâm Sách nhìn bộ dạng cẩn thận của Trác Diệp không khỏi lại nở một nụ cười nhẹ, nhưng lần này bị Trác Diệp đang nhìn hắn bắt quả tang!
Trác Diệp kinh sợ! Hắn, hắn còn đã cười? Nàng chớp mắt hai cái, có chút hoài nghi: nàng không hoa mắt chứ?!
“Ta không ngại nàng trèo cao.” Phượng Lâm Sách lành lạnh nói. Đối với việc Trác Diệp không cho hắn mặt mũi Vương gia này, lại còn không uống trà với hắn, hắn cũng lơ đễnh.
“Nhưng ta để ý! Trác Diệp không muốn gả!” Trác Diệp rất kiên quyết bác bỏ.
Phượng Lâm Sách nhướn mày nhìn nàng: “Nàng sợ có nữ nhân khác tranh giành tình cảm với nàng sao?” Không đợi Trác Diệp trả lời lại nói tiếp: “Yên tâm, mẫu phi Huyễn nhi sau khi sinh nó không lâu thì đã bệnh chết rồi, mặt khác ta không có Trắc phi vàthị thiếp nào cả.”
Trác Diệp nghe vậy liền nhíu mày nhếch miệng, chuyện đó có liên quan cọng lông gì tới nàng chớ? Nam nhân này cũng quá tự đại rồi đấy nhé! Ai mà thèm có được chuyên sủng của hắn chứ!
Vậy Huyễn Nhi là ai? Là đứa nhỏ “Bánh bao nhỏ” kia sao? Thì ra là nó mồ côi mẹ… Trác Diệp mặc dù không có cảm tình gì đối với Phượng Lâm Sách, nhưng đáy lòng lại sinh ra một tia thương tiếc với đứa nhỏ “Bánh bao nhỏ” đáng yêu kia …
“Thà làm vợ thường dân cũng không làm thiếp vương hầu. Trác Diệp không gả! Huống hồ Vương gia cũng không thích Trác Diệp, không cần nói cái gì mà phụ trách nữa.” Trác Diệp cũng không tin với thân phận cao quý của hắn còn có thể lấy nàng – một nữ nhân không rõ lai lịch làm chính phi lại không thành!
“À? Thì ra là nàng không muốn làm tiểu thiếp.” Phượng Lâm Sách gật đầu hiểu rõ, trầm mặc một lát bỗng nhiên lại nói: “Lấy nàng làm chính phi… cũng không phải không thể…”
Trác Diệp muốn điên: “Vương gia, ngài vừa nói đùa đúng không? Trác Diệp là một thường dân, bây giờ còn mang danh hạ nhân Thuỵ Vương phủ, sao xứng làm chính phi của Vương gia!”
Trác Diệp không hiểu hôm nay rốt cuộc Phượng Lâm Sách này điên vì cái gì? Hắn không phải một mực hoài nghi thân phận và mục đích của nàng sao? Sao lại…? Chẳng lẽ là tương kế tựu kế? Trước cưới mình, dụ mình lộ ra chân tướng, tiến đến một bước vạch trần âm mưu của nàng? Nhưng mà… lại nói… nàng căn bản là không có mục đích gì mà…
“Thân phận của nàng sao… Gả vào hoàng gia làm chính phi đúng là có chút không ổn…” Phượng Lâm Sách thong thả nói: “Nhưng không cần lo lắng, ta tự có cách.”
“Ta nói lại lần nữa! Vương gia, Trác Diệp sẽ không gả, không cần ngài phải phụ trách!” Trác Diệp cất cao giọng nói. Giỡn hoài, nàng điên mới đồng ý gả đến cái nhà lao hoa lệ này! Mặc kệ hắn muốn làm gì, nàng đều không có hứng thú chơi cùng hắn!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]