Trác Diệp rất bi thúc khuất phục dưới dâm uy của Phượng Lâm Sách một lần nữa, mặc dù rất không muốn nhưng không thể làm gì khác đành phải theo Phượng Lâm Sách về Thụy Vương phủ.
Thụy Vương phủ cách Cẩn Vương phủ một đầu phố. Không hề ngoài ý muốn khi đây lại là một tòa nhà lớn, trang trọng và uy nghiêm. Trong lòng Trác Diệp có phần nghiêm trọng. Phủ đệ này nhìn như khí phái nhưng giống một cái nhà lao sa hoa. Cũng không biết thời gian thân bất do kỷ này khi nào mới chấm dứt…
Đi ra nghênh đón là một vị trung niên râu dài mặc áo xanh, nhìn rất nho nhã. Ông trông thấy Phượng Lâm Sách mang theo Trác Diệp trở về thì có chút kinh ngạc, lập tức lộ ra một nụ cười mười phần cổ quái.
Trác Diệp bị cặp mắt cơ trí của quản gia nhìn liền cảm thấy sợ hãi, không khỏi âm thầm co rút khóe miệng, thầm nghĩ: “Vị đại ca này, ngài lão luyện như thế, lấy thêm một cây quạt lông thì giống Gia Cát nhị đại lắm đó nha…”
“Vương gia, ngài đã về rồi.” Quản gia hành lễ với Phượng Lâm Sách. Mặc dù thái độ mười phần cung kính nhưng lại không lộ ra khiêm tốn.
Phượng Lâm Sách gật đầu, tiện tay chỉ Trác Diệp, nói: “Đây là Trác Diệp, về sau sẽ ở trong phủ, phiền Mộc tiên sinh an bài.”
Trác Diệp nghe vậy rất ngoài ý muốn. Nàng lần đầu tiên thấy Phượng Lâm Sách nói chuyện khách khí như vậy với người cấp dưới, xem ra vị Mộc tiên sinh này không đơn giản!
“Vương gia xin yên tâm, thuộc hạ sẽ an bài.”
“Ừ.” Phượng Lâm Sách cũng không nhìn Trác Diệp, nhấc chân tiến vào phủ.
“Mời Trác cô nương.” Mộc tiên sinh mỉm cười, làm động tác mời với Trác Diệp.
Trác Diệp gật đầu, không nói gì, bất đắc dĩ mà tiến vào cửa Thụy Vương phủ. Trực giác nói cho nàng biết, phải giữ khoảng cách với vị Mộc tiên sinh này.
Thụy Vương phủ không bố trí lịch sự, tao nhã, rảnh rỗi như Cẩn Vương phủ mà giản lược đại khí, vô cùng thoải mái. Trác Diệp được vị Mộc tiên sinh kia an bài ở Phong Lâm Uyển trong nội viện. Mặc dù không quá lớn, nhưng lại sạch sẽ.
Sau đó lại phái tới mấy nha hoàn, bà tử để Trác Diệp lựa chọn.
Trác Diệp nhíu mày, nàng là người không quen người khác hầu hạ. Trước kia vì không để mình biểu hiện quá đặc biệt nên ở Phong thành và Trạm châu, nàng cũng kệ Phượng Lâm Ca phái người tới cho nàng. Bây giờ có cơ hội lựa chọn, nàng cũng không mong trong viện mình có quá nhiều người.
Im lặng suy nghĩ một lúc, Trác Diệp ngẩng đầu, chọn lấy một nha hoàn có vẻ lanh lợi để chăm sóc cuộc sống hàng ngày của nàng và hai bà tử có vẻ rắn chắc, còn lại đều đuổi trở về.
“Tại hạ Mộc Thanh Phong, là quản gia của vương phủ. Trác cô nương nếu có gì cần thì cứ việc phân phó.” Mộc Thanh Phong mỉm cười nói.
“Cảm ơn Mộc quản gia, tạm thời không cần gì.” Trác Diệp khách khí mà xa cách nói.
Mộc Thanh Phong mỉm cười gật đầu, không nhiều lời nữa, hành lễ rồi cáo lui.
Trác Diệp sao? Bề ngoài không tệ, khí chất đặc biệt, lạnh nhạt thong dong, không kiêu ngạo không siểm nịnh…
Từ khi vương phi chết đến nay, đây là lần đầu tiên Vương gia mang nữ nhân về phủ. Thú vị…!
Đôi mắt Mộc Thanh Phong mỉm cười, khoan thai nện bước chân. Không khí trầm mặc của Thụy Vương phủ cũng nên có chút việc xảy ra, nếu không thời gian này trôi qua thật quá nhàm chán rồi…
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]