Đến gần căn nhà nhỏ, Trác Diệp mới phát hiện ra đây là một ngôi miếu nhỏ bị bỏ hoang, trong lòng suy nghĩ, chấp nhận ở tạm chỗ này một đêm, bây giờ hẳn là cuối mùa hè, ban đêm đã rất lạnh. Ngôi miếu này nhìn qua có phần đổ nát nhưng dù sao cũng có thể tránh gió.
Nàng đang định đi đến cửa miếu, chợt phát hiện phía bên trái miếu có đồ vật gì đấy. Dùng đèn pin chiếu hóa ra là một chiếc xe ngựa. Có điều hơn nửa thân xe và ngựa đã bị hai thân cây cổ thụ che khuất, trời lại tối đen nên lúc trước nàng không phát hiện ra.
Trác Diệp âm thầm nhếch môi dưới nhìn kỹ về phía ngôi miếu nhỏ, quả nhiên phát hiện bên trong lộ ra một chút ánh sáng, xem ra đã có người đang nghỉ tạm.
Suy nghĩ một lát, Trác Diệp thò tay sờ soạng trên mặt đất rồi bôi lên mặt mình. Nàng biết rõ vẻ đẹp của mình phần lớn được di truyền từ bà mẹ minh tinh xinh đẹp. Nàng làm vậy để đề phòng người khác nảy sinh ý đồ xấu với nàng, dù sao nàng cũng không biết bên trong miếu là loại người gì, cẩn thận một chút thì vẫn tốt hơn. Nàng tắt đèn pin, tháo kính viễn vọng trước ngực xuống cất vào túi du lịch rồi mới cất bước đi đến ngôi miếu.
Tình hình trước cửa ngôi miếu khiến cho Trác Diệp hơi sửng sốt, bên trong miếu có ba người, là ba nam nhân. Nhìn vào có thể thấy đây là hai công tử nhà giàu và một gã sai vặt.
Một nam tử áo đen đang ngồi im lặng bên cạnh đống lửa, Trác Diệp đi vào miếu, mí mắt hắn cũng không thèm nhìn lên. Phía bên góc tường rơm rạ chồng chất là một nam tử áo trắng nhìn Trác Diệp thoáng cười một cái. Mà gã sai vặt áo xanh đang lấy củi bỏ thêm vào đống lửa nhìn nàng đề phòng.
Trác Diệp cũng không thích giao tiếp cùng người xa lạ nên cũng dứt khoát không nói chuyện, tìm một góc phía xa sạch sẽ ngồi xuống. Đống lửa kia vô cùng lớn, tuy Trác Diệp ngồi khá xa nhưng cũng hưởng được không ít không khí ấm áp.
Sau khi rời cái thôn kia, Trác Diệp vẫn vội vã chạy đi, bây giờ đã có thể nghỉ ngơi, mới cảm thấy bụng đói có chút khó chịu. Tính ra, buổi chiều trên chân núi mới ăn chút bánh quy, bây giờ đã khoảng bảy tiếng nàng không ăn uống gì rồi.
Nàng lôi cái khăn tay lau đôi tay đầy bùn đất, sau đó ăn nốt nửa hộp bánh quy còn lại, vừa ăn vừa âm thầm dò xét mấy người trong miếu.
Nam nhân mặc áo đen kia khoảng hai mươi sáu, hai mươi bảy tuổi, gương mặt dài, góc cạnh rõ ràng rất đẹp trai, khí chất lạnh lùng từ bên trong lộ ra không thể che hết vẻ cao quý, đó là một nam nhân vô cùng xuất sắc, chỉ có điều là quá lạnh lùng. Trên gương mặt tựa như núi băng kia viết rõ ràng bốn chữ to đùng —– người lạ chớ gần!
Lại nhìn nam nhân đang dựa ở góc tường kia, so với nam nhân mặc áo đen nhỏ hơn khoảng ba, bốn tuổi, bộ dạng cực kỳ tuấn mỹ, thực không giống núi băng kia. Đó là một thanh niên trẻ đẹp tao nhã như ngọc, một thân áo dài màu trắng rất xứng với khí chất vượt trội. Trác Diệp chú ý tới vẻ mặt không bình thường của hắn, thỉnh thoảng nghe thấy âm thanh bị kìm nén phát ra giống như đang cực lực che giấu thân thể không được khỏe của hắn. Thì ra hắn bị bệnh, Trác Diệp thầm nghĩ.
Nam tử áo trắng phát hiện ra Trác Diệp đang nhìn hắn liền thản nhiên nhìn nàng mỉm cười. Bị phát hiện, Trác Diệp có chút xấu hổ dừng ánh mắt, không ngờ lại đụng phải ánh mắt của gã sai vặt. Trác Diệp nhếch khóe miệng học nam tử áo trắng khiêu khích hắn, gã sai vặt trừng mắt nhìn nàng rồi uốn éo đi qua mặt.
“Không dưng có thể gặp được hai cực phẩm mỹ nam tại ngôi miếu hoang này, mình thật đúng là may mắn.” Trác Diệp tự giễu lắc đầu, ăn nốt mấy cái bánh quy rồi nhìn cái hộp thầm than một tiếng: “Vĩnh biệt mùi vị giòn xốp của Khang sư phụ…”
“Khụ…khục…khục…” Một chuỗi ho khan dồn dập vang lên trong ngôi miếu yên tĩnh. Bệnh nhân áo trắng rốt cuộc là không nhịn được lúc nghe Trác Diệp âm thầm thở dài.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]