Saumột tiếng vang thật lớn, núi đá bắt đầu rung chuyển, Dạ Nguyệt Sắc chỉ cảm thấydưới lòng bàn chân lung la lung lay giống như động đất, căn bản là chân đứngkhông vững, ngay tiếp theo đó đầu cũng bắt đầu choáng váng.
NguyệtVô Thương thấy thế một tay kéo Dạ Nguyệt Sắc vào trong ngực, một tay bắt lấy DạThiên đứng bên cạnh. Tầm mắt mọi người đồng thời hướng về nơi vừa phát ra âmthanh nhìn lại, chỉ thấy phía Bắc của ngọn Núi tuyết cứng rắn thế như lại nổtung sụp đổ, bọt tuyết phóng lên cao giống như một cây nấm mây trắng xóa, thẳnglên mây xanh, đem bầu trời vốn đầy mây đen xua tan đi không ít.
Nhìnbầu trời phun đầy bọt tuyết như thế, quancảnh cực kỳ vĩ đạ.. Bọttuyết vẫn bay lên đến chỗ cao nhất, ngừng nửa giây mới rối rít rơi xuống, tựanhư mưa tuyết, cực kỳ đẹp mắt, nhưng dị tượng như thế cũng làm cho lòng ngườicả kinh.
Chẳngqua là sau khi đến chỗ cao nhất thì bọt tuyết tan hết, không trung tựa hồthoáng hai bong người, sau đó liền phát ra một tiếng cười già nua rất xa xưa,song khi mọi người định thần nhìn lại chẳng qua là trong không trung chỉ còn cóbọt tuyết phiêu tán, chẳng nhìn thấy nửa bong người.
Quamột hồi lâu, mặt đất mới ngừng lay động, đôi mắt Nguyệt Vô Thương đột nhiênnhíu lại nhìn về phía sau, chỉ thấy con đường sau lưng mới đi qua nháy mắt đãbị đất núi rung chuyển toàn bộ phong kín. Một đôi tròng mắt Nguyệt Vô thươngthoáng qua một tia sầu lo, loại cảm giác này từ khi đến cái địa phương này chotới bây giờ đều một mực nảy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-gia-vuong-phi-treo-tuong/1617639/chuong-87.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.