DạNguyệt Sắc căn cứ theo quyết tâm “Không thành công liền tự cung”, sau khi từTướng phủ trở về biệt viện, vẫn cùng Nguyệt Vô Thương bế quan thực hiện “Chínhsách tạo người”, mãi cho đến gần đêm 30, Dạ Nguyệt Sắc cùng với Nguyệt VôThương vẫn không bước ra khỏi biệt viện nửa bước.
Hoatuyết ngưng đọng trên cây, trên nóc nhà như băng ngân óng ánh trong suốt, cảthế giới giống như tượng đá. Trong ngày mùa đông, khó có thể thấy được ánh mặttrời nơi xa, xuyên qua tượng đá, ánh mặt trời khúc xạ phát ra ánh sáng bảy màurực rỡ. Dạ Nguyệt Sắc ngồi ở bên cửa sổ nhìn ra cảnh tượng trắng thuần bênngoài cửa sổ, buồn bực than thở ra tiếng, "Ai. . . . . .
Nhìnlên bầu trời theo một góc bốn mươi độ, bi thương a, có ai có thể hiểu, DạNguyệt Sắc lần nữa than một tiếng, "Ai. . .
Chođến khi một vòng tay ấm áp ôm từ phía sau lưng dính sát, đôi tay của Nguyệt VôThương vòng chắc hông của Dạ Nguyệt Sắc , ngón tay thon dài trắng nõn nhẹ nhàngđặt tại Dạ Nguyệt Sắc trên bụng xoa nhẹ, kết quả là lần nữa ngheđược Dạ Nguyệt Sắc than thở một tiếng.
"Thếnào?" Trong thanh âm thỏa mãn kèm theo một cảm giác biếng nhác, có thểthấy được tâm tình đang rất tốt, đôi mắt hoa đào lóe lên ánh sáng sắc nét đẹpmắt, ngón tay nhẹ nhàng đặt lên bụng của Dạ Nguyệt Sắc, trong mắt lóe lên ánhsáng như có điều gì suy nghĩ, ngay sau đó lại bật cười một tiếng.
"Ai.. . . . ." Dạ Nguyệt Sắc đột nhiên xoay người lại, đưa tay đem Nguyệt VôThương đẩy ra, trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-gia-vuong-phi-treo-tuong/1617630/chuong-78.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.