DạNguyệt Sắc hàm răng cắn cắn môi dưới, trong lòng vội vàng, nhìn Nguyệt VôThương từng bước từng bước ép sát mình, nước mắt lại muốn rơi ra, nhìn ngườikia lại một bộ muốn giãy khỏi tay nàng, trong lòng cơn tức giận kỳ dị dâng lên.Trong tay càng thêm dùng sức cầm lấy tay Nguyệt Vô Thương, một bộ lã chã chựckhóc, mang theo giọng mũi nồng đậm, hướng về phía Nguyệt Vô Thương quát:"Ta nói không cho phép!"
NguyệtVô Thương che giấu nụ cười trong mắt, kiềm chế không được khóe miệng khẽ conglên, nhưng lại sợ nếu để nàng thấy, sẽ chọc giận Dạ Nguyệt Sắc, cả bộ mặt cóchút biểu lộ quái dị, nhưng vẫn tuấn mỹ yêu nghiệt như cũ.
Vẻmặt Nguyệt Vô Thương lúc này rơi vào trong mắt Dạ Nguyệt Sắc chỉ cảm thấy quáidị, điều này làm cho lòng của nàng có chút thấp thỏm, nàng không cho phép,dường như cũng không có cái gì để thuyết phục, vì vậy thanh âm buồn bực yếu ớtnói: "Ngươi đi, bạc ta nợ ngươi cũng sẽ không trả. . . . . ."
NguyệtVô Thương cười không ra tiếng , con thỏ nóng nảy còn cắn người, không nên épnàng quá, Nguyệt Vô Thương thở dài, sâu kín nói: "Ta đây thực là không bỏđược bạc của ta!"
DạNguyệt Sắc đột nhiên lại cảm giác mình thua thiệt lớn, ném tay Nguyệt Vô Thươngra, khuôn mặt rối rắm. Nguyệt Vô Thương hơi cong môi một cái, hướng Dạ NguyệtSắc kéo đến bên người, ngón tay như ngọc lau sạch sẽ nước mắt trên mặt DạNguyệt Sắc, sau đó dắt tay Dạ Nguyệt Sắc, ôn nhu nói một câu: "Dẫn nàngđến một nơi!"
DạNguyệt Sắc vẫn còn đang rối rắm về vấn đề Nguyệt Vô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-gia-vuong-phi-treo-tuong/1617597/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.