DạNguyệt Sắc kinh ngạc nhìn Nguyệt Vô Thương, học xong mới được ăncơm? Tài nghệ ncủa àng thế nào, mặt lấy lòng cọ đến trước mặt Nguyệt Vô Thương,“Nguyệt Nguyệt à, ta thấy thời gian không còn sớm, ta muốn về nhà ăn cơm!”
NguyệtVô Thương kéo bàn tay Dạ Nguyệt Sắc lâm trận muốn bỏ chạy, bài Tương Tư Phú kiabắn ra được không phải là rất sầu triền miên sao? Nguyệt Vô Thương hơi cong môimột cái, “Sắc Sắc, người rất hiếu học, người ta tự mình dạy nàng. . . . . .”
Nóixong nhìn Dạ Nguyệt Sắc phong tình vạn chủng cười một tiếng, kéo Dạ Nguyệt Sắcđi lên trên bục có chứa cổ cầm . Dạ Nguyệt Sắc thấy không thoát được, khuôn mặtnhỏ nhắn phàn nàn, đột nhiên sau đó linh cơ nhất động, kéo tay áo Nguyệt VôThương, nịnh bợ nói: “Nguyệt Nguyệt, học xong có phần thưởng hay không!”
NguyệtVô Thương dẫn Dạ Nguyệt Sắc ngồi trước cổ Cầm trên đài xong, miễn cưỡng nói:“Có. . . . . .”
“Vậychúng ta trừ năm triệu lượng, có được không?” Dạ Nguyệt Sắc mặt đầy nịnh nọtnhìn Nguyệt Vô Thương, chỉ thấy khóe mắt người nọ chớp chớp, tựa tiếu phi tiếunhìn nàng, Dạ Nguyệt Sắc ủ rũ cúi đầu đánh loạn trên cây đàn.
NguyệtVô Thương buồn cười nhìn động tác của Dạ Nguyệt Sắc, những chuyệnkhác có thể đáp ứng, nhưng cái này không được. Hắn muốn tự tay dạy nàng đàn mộtkhúc, nàng chỉ có thể đàn ra bài mà hắn dạy. Không phải là Tương Tư Phú, mà làPhượng Cầu Hoàng!
Bàntay lạnh lẽo của Nguyệt Vô Thương đặt lên tay Dạ Nguyệt Sắc, nắm taynhau mà đàn, nhẹ nhàng kích thích âm phù triền miên mà cổ xưa,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-gia-vuong-phi-treo-tuong/1617594/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.