"Vậyta gọi hắn là gì?" Dạ Nguyệt Sắc phản xạ có điều kiện nói. Gọi mỹ nhân caca, không phải là tương đối thân thiết sao?
"Hắnkhông có tên sao?" Nguyệt Vô Thương miễn cưỡng kéo ra khoảng cách cùng DạNguyệt Sắc, khẽ híp đôi mắt hoa đào, Dạ Nguyệt Sắc kiên trì, lập tức giống nhưgà con mổ thóc gật đầu lia lịa.
NguyệtVô Thương hài lòng cười một tiếng, đôi mắt hoa đào đầy tình tứ lung linh ánhsáng, mắt Dạ Nguyệt Sắc mê ly, giọng nói ôn nhu mềm mại đến tận xương, dưâm còn văng vẳng bên tai ở Dạ Nguyệt Sắc, trong đầu bồi hồi, "Vậychúng ta đi câu cá!"
DạNguyệt Sắc lập tức phản xạ có điều kiện gật đầu, hoàn toàn quên vừa mới nóiqua, thích ăn cá không thích câu cá!
Nụcười trong mắt Nguyệt Vô Thương càng đậm, lơ đãng toát ra sự cưng chiều, khiếncho nụ cười của hắn càng thêm chân thật, không mờ ảo như sương, hay sẽ biến mấtkhi ánh mặt trời ló rạng.
DạNguyệt Sắc đi sau theo Nguyệt Vô Thương, đi về dòng suối nhỏ ở Hương Sơn, tronglòng đang âm thầm tính toán, Nguyệt Nguyệt không nhớ rõ chuyện hôm đó, tâm tìnhnàng rất tốt, rất vui vẻ đi đến bên người Nguyệt Vô Thương, "NguyệtNguyệt, à ngươi còn nhớ ta đã bớt nợ ngươi mười triệu lượng bạc haykhông?"
"Ừ!"Khóe miệng Nguyệt Vô Thương khẽ giương cao, thật là một cô nương tham tiền, cóđiều thật đáng yêu đúng không?
DạNguyệt Sắc cao hứng, thời điểm tên yêu nghiệt này dễ nói chuyện thế này thật làsố lượng không nhiều lắm.
Tronglúc nói chuyện, hai người đã tới đến bên dòng suối nhỏ, chỉ thấy Tần Khuynhcùng Nguyệt Lưu Ảnh sóng vai ngồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-gia-vuong-phi-treo-tuong/1617583/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.