NguyệtLưu Ảnh nhìn Dạ Nguyệt Sắc lơ đãng biểu hiện ra chán ghét đối với hắn, cùng vớiNguyệt Vô Thương đối với chủng loại kia... Không muốn xa rời, đây hết thảy đểcho hắn tâm phiền ý loạn, mười ngón tay nắm chặt thành quyền, phát ra tiếngvang"Kẽo kẹt kẽo kẹt" , quay đầu liền rời đi.
Nụcười trong mắt Nguyệt Vô Thương càng ngày càng đậm, tròng mắt nhìn cô gái khôngrành thế sự trong ngực đang ngủ say sưa, khóe miệng cong cong, thật đúng làngười chuyên gây họa mà.
"Chủnhân." Ngoài cửa Đông Ly hạ thấp giọng kêu Nguyệt Vô Thương một tiếng, nhẹnói: " Xe ngựa của Tướng phủ đến rồi!"
NguyệtVô Thương nhẹ nhàng ừ một tiếng, từ từ đứng dậy, đem Dạ Nguyệt Sắc bế ngang ,chậm rãi đi ra ngoài, Đông Ly ở tại cửa ra vào, nhìn vẻ mặt của Nguyệt VôThương, khẽ than một tiếng.
NguyệtVô Thương ưu nhã cất bước, đem Dạ Nguyệt Sắc ôm đến cửa lớn của TôMạc Già , ngoài cửa có một chiếc xe ngựa xa hoa đang chờ sẵn, dễ thấy hơnchính là nam tử đứng ở cạnh xe ngựa, trường sam màu xanh nhạt, tay áo phiêuphiêu, tóc dài đen như mực tung bay theo gió, trên mặt treo một nụ cười ônnhuận nhè nhẹ, thu hút ánh nhìn của mọi người.
Bướcchân Nguyệt Vô Thương dừng một chút, trong mắt thoáng qua ánh sáng không biếttên, ngay sau đó khóe miệng cong lên độ cong yêu nghiệt, chậm rãi bước đi vềhướng Phong Hồi Tuyết.
Ánhmắt của Phong Hồi Tuyết nhìn chằm chằm Dạ Nguyệt Sắc trong ngực Nguyệt VôThương, nụ cười trên mặt ấm áp nhu hòa, đợi Nguyệt Vô Thương đi tới trước mặt,mỉm cười nói: "Đa tạ vương gia chiếu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-gia-vuong-phi-treo-tuong/1617581/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.