"SắcSắc a, nữ hài tử không thể trèo tường đâu!" Dạ Thiên ngồi ở trong phòngcủa Dạ Nguyệt Sắc, nói ra lời nói thấm thía, nhìn lướt qua cực phẩm Hải Đường,cây này đã quá cao rồi!
Vốnlà mặt không nhịn được, Dạ Nguyệt Sắc vừa nghe đến mấy chữ "Nữ hài tửkhông thể trèo tường" nhất thời xúc động phẫn nộ, hướng về phía Dạ Thiênquát: "Chỉ cho phép nam nhân tầm hoa vấn liễu, không cho nữ nhân trèotường sao!"
DạThiên hiển nhiên không nghĩ tới Dạ Nguyệt Sắc sẽ hiểu lầm ý tứ của ông, vừanhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Dạ Nguyệt Sắc giận đến đỏ lên, bộ dạng đỏ mặttía tai, ông thật đau lòng a, "Ai yêu, Sắc Sắc a, cho phép, cho phépmà!"
"NhưngSắc Sắc à, phụ thân nói thế này, muốn ra khỏi cửa phủ, không cần leo lên câycủa hậu viện làm gì, chẳng may té xuống thì phải làm sao đây! Cha chỉ có duynhất mình con thôi!" Dạ Thiên vừa nói, vừa cầm ống tay áo lau nước mắt,biểu tình đó thật rất giống như thê tử oan khuất bị chồng ruồng bỏ.
"Khôngbò tường sao con đi ra ngoài được?" Dạ Nguyệt Sắc không chút để ý canh Tứnương đưa tới cho nàng, nàng đi ra ngoài bằng cửa chính, không phải chiêu cáothiên hạ, nàng chính là Dạ Nguyệt Sắc sao, vậy đi ra ngoài còn có gì vui nữa.
"Cáinày, cái này, . . . . . ." Dạ Thiên suy tư hạ xuống, cất cao giọng nói:"Đương nhiên là đi ra bằng cửa chính rồi!" Dạ Thiên tựa hồ như đãhiểu rõ điều mà Dạ Nguyệt Sắc lo lắng, hôm nay giả trang nam trang đi rangoài, nhất định là do hôm đó Tứ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-gia-vuong-phi-treo-tuong/1617558/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.