Phong Thiên Thành nhìn bọn họ thật lâu, cuối cùng cũng nở ra một nụ cười: "Được, nếu Hoàng đệ khăng khăng như thế, hoàng huynh đây cũng chỉ có thể giúp để hoàn thành ước vọng. Chẳng qua hoàng đệ mãi mãi là cánh tay của trẫm, cái gì mà biến thành thứ dân không nên nói nữa. Chấn Hưng Vương phủ trẫm sẽ giữ lại cho ngươi, ngươi muốn ở thì ở, không muốn ở liền mang theo kiều thê du ngoạn sơn thủy."
Phong Thiên Thành tiếp nhận binh phù trên tay, nhẹ nhàng mấy câu, lấy đi tất cả quyền lực của Phong Thiên Tước.
Tô Tử Nguyệt không nhịn được bối rối, chẳng lẽ chỉ vì một câu nói lần đó của nàng sao?
Phong Thiên Tước lại như là trút được gánh nặng, cười một tiếng, sau đó nâng đỡ Tô Tử Nguyệt đứng lên, cười lớn: "Vậy bản vương liền đa tạ hoàng huynh."
Phong Thiên Thành cũng cười: "Tốt tốt, chuyện này liền kết thúc ở đây. Tiệc rượu tiếp tục."
Bên dưới âm nhạc và vũ đạo khôi phục, hết thảy mọi thứ như chưa có chuyện gì xảy ra.
Nhưng trên yến hội tất cả mọi người đều không thể bình tĩnh, về sau những chuyện gì xảy ra Tô Tử Nguyệt đều không biết, tất cả lực chú ý của nàng đều đặt vào Phong Thiên Tước, nhưng không nhìn ra cái gì.
Cho đến khi hai người ngồi trên xe ngựa xuất cung, xe của họ bị người chặn đường.
Người chặn đường không phải ai khác, chính là người bị Phong Thiên Tước vứt bỏ - Lâm Thiên Nhu.
Nàng ta một đôi mắt ngấn lệ quang, thần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-gia-vuong-phi-muon-huu-nguoi/3729376/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.