Ly Duẫn giật mình tỉnh dậy. Người cô ê ẩm đau nhức. Đầu óc thì choáng váng kinh hồn. Cô không biết mình đã nghỉ bao lâu
Ly Duẫn đưa tay lên phía trên tìm một điểm tựa kéo bản thân dậy. Nhưng cô không thể tin vào mắt mình. Xung quanh chỉ một màu trắng.
Nến trắng,cờ trắng,dây trắng..tóm gọn cái gì cũng trắng. Tiểu Nhu thì gục ở bên một chiếc cột thiếp đi. Bạch Hầu đáng ghét ,dám để người cô yêu quý nhất ngủ như thế kia
Mà nhà có ai chết à? Sao Tiểu Nhu mặc áo tang??Trong phòng này ngoài cô chỉ còn có Tiểu Nhu.
Ly Duẫn giật mình. Không phải chứ? Ai vả cho cô tỉnh đi. Mẹ nó. Cô còn chưa chết. Thằng nào lại đi tổ chức đám tang cho cô.
Bạch Tủ Du,ngươi ăn nhiều nên rảnh mỡ có phải không? Bà đây liều với ngươi.
Ly Duẫn bước ra khỏi quan tài. Tiếng động làm Tiểu Nhu mơ màng thức giấc. Vừa nhìn thấy cô,nha đầu đã sụt sịt,nước mắt trào ra:
\- Tiểu thư,người về đưa em đi có phải không? Tiểu thư cô đơn có phải không? Tiểu Nhu không có khả năng bảo vệ tiểu thư,không thể giữ lời hứa với thiếu gia..hức..
\- Tỉnh...tỉnh..
Ly Duẫn đưa tay nhéo má Tiểu Nhu:
\- Đau không?
\- Hức...đau..
Cô áp tay vào má Tiểu Nhu:
\- Ấm không?
\- Ấ...ấm...
\- Nhưng ta lạnh..
Ly Duẫn đưa tay ôm thân. Cô biết giờ sắp sang xuân nhưng lạnh vẫn là lạnh. Cô không chịu được mùa đông
\- Tiểu...tiểu...tiểu...
\- Tiểu cái gì mà tiểu. Ta đói.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-gia-vuong-phi-lai-giet-nguoi-roi/3074713/chuong-56.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.