- Tiểu thư,người đi đâu nãy giờ vậy? Nô tỳ tìm người rất khổ sở.
Tiểu Nhu đứng lại trước mặt cô. Nàng cúi xuống thở hồng hộc. Gương mặt phiếm hồng,mồ hôi tuôn ra như suối. Không phải đi với Bạch Hầu rồi sao? Đi tìm cô làm gì cơ chứ?
- Bạch Hầu đâu? Ta tưởng các ngươi đưa nhau đi ngao du thiên hạ? - Ly Duẫn đá đểu.
- Tiểu thư à,người ta đâu có ý đó với huynh ấy. Tiểu Nhu chỉ muốn bên cạnh phục vụ người thôi - Tiểu Nhu chống tay tay eo phồng má phản bác.
- Nhưng mà sao ta không nhìn ra tâm ý ấy nhỉ? Mắt ta kém quá rồi sao? Hay do Tiểu Nhu nhà ta giấu kĩ?- Cô chống cằm giả bộ suy nghĩ
- Tiểu thư à!!!!!
Tiểu Nhu tức giận dậm chân. Tiểu thư nhà nàng ngày càng thay đổi. Năng động hơn và vui vẻ hơn. Chỉ là nàng thấy giọng nói của chủ tử có phần hơi khác so với lúc trước? Hay là do bị trúng độc cho nên biến đổi??
- Tiểu thư,người là tiểu thư của em đúng không?
Ly Duẫn thoáng ngạc nhiên rồi khẽ cười. Cũng nhạy cảm đấy chứ? Đúng là một nha hoàn thông mình. Mà thôi,trước khi sự việc bại lộ,cô cứ giấu cái đã:
- Em đoán xem?
- Tiểu Nhu biết sai rồi. Là Tiểu Nhu ăn nói linh tinh. Tiểu thư đừng có giận em - Tiểu Nhu cúi đầu hối lỗi.
- Ta chết một lần rồi thì cũng sẽ ngộ ra được vài thứ. Em nghĩ ta bây giờ không tốt sao?
- Không...không.. rất tốt. Vương gia rất quan tâm tiểu thư. Nô tỳ không cần phải nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-gia-vuong-phi-lai-giet-nguoi-roi/151727/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.