-Thế tử,người có sao không? Có cần thuộc hạ đi bắt nàng ta lại?
- Không cần,ngươi không phải là đối thủ của nàng ấy - Lục Lương khẽ cười - Thật hiếm thấy một bảo vật như vậy.
- Thế tử...thuộc hạ có phần không hiểu
Biệt Tước cúi đầu hỏi lại. Chỉ là một nữ nhân liễu yếu đào tơ ,vì cớ gì y lại không bằng nàng ấy chứ? Có khi chỉ cần y giơ đao lên cao một chút,nàng ta đã không sợ mà quỳ xuống.
- Lòng bàn tay nàng ấy khô ráp,bị chai khá nhiều chứng tỏ cũng là người luyện võ công. Mà còn thuộc hàng đỉnh cao. Chân của ta bây giờ rất nhức.
- Sao có thể? Nguyệt Triều quốc không thể có một cao thủ như vậy. Thông tin nội gián của chúng ta không thể sai. Xin thế tử suy xét lại
Biệt Tước vẫn khăng khăng cho rằng mình đúng. Y chính là không tin nữ nhân tầm thường luôn chỉ biết thêu khăn dệt vải lại có khả năng lớn ấy
Lục Lương là người xem trọng nhân tài. Vốn biết thuộc hạ của mình cứng đầu bảo thủ nên cũng không phản bác. Y cúi xuống kéo cao quần lên làm bằng chứng. Một khoảng tím khá to đập vào mắt.
Biệt Tước lúc bấy giờ mới hoảng hốt. Thái độ của y thay đổi ngay khi Lục Lương hạ quần xuống. Nữ nhân này,quá cường đạo rồi. Bọn họ nếu có được nàng chắc chắn sẽ có rất nhiều lợi thế.
- Chúng ta có nên đuổi theo? - Biệt Tước đề nghị.
- Dĩ nhiên rồi . Con mèo hoang ấy có vẻ đang rất giận. Bản vương rất thích. Ngươi,tốt nhất đừng vô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-gia-vuong-phi-lai-giet-nguoi-roi/151722/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.