- Hừm....
Ly Duẫn trầm ngâm nhìn người đối diện. Lão ngoa đồng này rõ ràng là muốn làm xấu mặt của cô.
- Tiểu nha đầu,tốt nhất ngươi nên gọi ta một tiếng lão tổ.
Tua lại khoảnh vài phút trước.
Trong lúc cô đang đi thăm thú khắp nơi thì nhìn thấy một con mèo lông tro rất là đẹp. Đôi mắt còn bị đột biến thì phải. Có hai màu đỏ và xanh trông vô cùng cuốn hút.
Ly Duẫn cây từ bụi cây cây này sang bụi cây khác để bắt nó về chơi. Tự nhiên nó lại trèo lên cây không xuống được. Và kết quả,vừa cứu được nó tiếp đất một cái thì cô chui vào cái khách điếm này
- Cha,con lại thua rồi.
Giọng một nam nhân cảm thán làm cô tò mò. Ly Duẫn ngó đầu lên nhìn thì thấy một lão đầu trung niên tuổi đang cười đắc chí. Chẳng hiểu sao khi nhìn thấy nụ cười ấy cô lại có cảm giác ông này rất muốn ăn đòn nha.Chỉ là một ván cờ vây bình thường thôi mà. Có cần tự mãn thế không.
Không kìm được,Ly Duẫn nhảy lên ghế,đẩy tên nam nhân sang bên cạnh mắng :
- Nhà chưa nổ đã chịu thua. Đúng là không có tiền đồ.
- Cô nương là con cái nhà ai? Sao lại vô lễ với bản vương như vậy? - Nam nhân ấy nhíu mày khẽ hỏi
- Ta...hừm....là cô cô của ngươi đó. Đến dạy ngươi cách để hạ lão già này - Ly Duẫn mỉm cười quỷ quyệt
- Ngươi dám...- Nam nhân tức giận đứng lên
- Cao Lãng,không sao..Con ngồi xuống đi - Người đàn ông trung tuổi nhỏ giọng sau đó quay qua cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-gia-vuong-phi-lai-giet-nguoi-roi/151718/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.