- Thánh chủ,người đang nghĩ gì vậy? - Á Nô thuộc hạ thân cận của Huân Nhược Đông cúi người khẽ hỏi.
- Mọi chuyện ở Yên Sơn thế nào rồi? - Huân Nhược Đông giật mình đổi chủ đề.
- Vẫn tốt ạ...Người có vẻ rất thích nàng ta..có cần thuộc hạ cho người đón nàng ấy về đây? - Á Nô mỉm cười chất vấn
- Ngươi có vẻ rất rảnh rỗi?
Huân Nhược Đông trừng mắt. Á Nô hiểu ý liền vắt cổ lên vai mà chạy.
Tâm ý của y dễ dàng bị nhìn thấy như vậy sao? Quả thật y đang rất nhớ Ly Duẫn. Không biết bây giờ nàng ấy đang làm gì. Có nhớ đến y không. Tên Bạch Tử Du không nhân cơ hội bắt nạt nàng ấy chứ?
Huân Nhược Đông muốn nhanh chóng giải quyết xong mọi việc rồi cướp Ly Duẫn về tay y. Để nàng ở với Bạch Tử Du khác nào đưa nàng vào hố lửa. Ly Duẫn, đợi ta.
Huân Nhược Đông gục mặt xuống bàn đầy mệt mỏi. Thật sự rất nhớ nàng ấy. Không thể tập trung được. Gương mặt lem luốc lúc nào cũng dính ít tro đen. Đôi môi mỏng hay cười cùng chiếc răng nanh trông thật cuốn hút. Muốn nghe nàng hát,muốn ôm nàng vào lòng
Huân Nhược Đông muốn tức điên lên đi được. Á Nô ở ngoài chỉ có thể ôm bụng cười. Lần đầu tiên trong đời,Á Nô mới thấy được vẻ mặt khác của thánh chủ ngoài sự lạnh lùng và tàn nhẫn.
Cô nương đó cũng thật cao tay khi tóm được thánh chủ.
Trong khi đó ở hoàng cung.
Nơi đâu cũng tấp nập người ra người vào. Đèn ,hoa giăng khắp nơi từ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-gia-vuong-phi-lai-giet-nguoi-roi/151715/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.