Tiểu Phấn bước ra với một vẻ ngoài hiền dịu, có chút phần e ngại vì lần đầu mặc trang phục như thế này. A Tịnh nhìn say sưa không chớp mắt, đến khi tiểu Phấn cúi mặt nhìn xuống đất cậu ấy mới hồi thần lại.
“Ta dẫn nàng đi chơi nhé!” – A Tịnh nắm tay tiểu Phấn kéo đi.
Trên đường đi của hai người có rất nhiều cặp mắt dõi theo, đa số là ngưỡng mộ vì cuối cùng người sắt đá như đại thị vệ A Tịnh đã xiêu lòng. Tất cả họ đều cầu mong và tin ngày mình thoát khỏi phận ế không xa nữa đâu và vương phủ mới sẽ có thêm nhiều cung nữ nữa.
Cả hai đi chơi cả một ngày dài, đến lúc hoàng hôn mới bắt đầu trở về. Tiểu Phấn đang thả hồn nhìn theo ánh mặt trời dần khuất dạng liền bị bàn tay quen thuộc nắm kéo đi.
“Hở, chúng ta đi đâu thế? Đây đâu phải là đường về vương phủ?” – Tiểu Phấn nói to.
Vừa dứt câu tiểu Phấn liền thấy một khung cảnh mà từ trước đến nay cô không dám mơ đến. Một chiếc cầu gỗ bắt qua một con sông nhỏ, phủ đầy hoa còn bên dưới là những cánh hoa đang trôi nhẹ theo dòng nước. Nhìn cảnh này đủ hiểu là do vương phi hướng dẫn, chứ người gỗ này làm sao biết được cái gì gọi là lãng mạn.
“Đẹp quá, nhìn giống như đang ở chốn bồng lai tiên cảnh vậy!” – Tiểu Phấn chạy tung tăng.
A Tịnh nhìn chăm chú để không bỏ lỡ bất kỳ một khoảnh khắc nào. Khi thấy tiểu Phấn đang đứng giữa cầu mắt vẫn nhìn chăm chú
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-gia-vuong-phi-doi-dot-phu/958748/chuong-332.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.