"Không nghe được gì, tức thật!" - Lam Ninh dán mắt vào khe hở.
"Vương phi, có người đến!" - Tiểu Phấn khẩn trương.
Lam Ninh nhanh chóng trở về trạng thái bị hại, ám vệ cũng lặp tức vào vị trí để cùng đại vương phi diễn kịch.
Bên ngoài Phong Tuyết đưa người của Du quốc đến một nơi khác. Đó chính là ngay bìa rừng, một bên lãnh thổ Du quốc, một bên là lãnh thổ của Tuyết lễ quốc.
"Ta nói này Đằng Cảnh, nếu trong lúc giao chiến hắn bước qua lãnh thổ của hắn thì sao chúng ta xử lý được! Hành động đó được xem là hành vi giao chiến!" - Kỵ Danh lo lắng.
"Nếu bình thường ngươi là người máu chiến hơn ta sao nay lại sợ sệt thế!" - Đằng Cảnh nói.
"Đó là ta của quá khứ, bây giờ nghĩ lại chiến tranh là điều phi lý khi nó đi qua chỉ còn lại những điều đau buồn. Chính Lam Ninh đã cho ta biết và hiểu được giá trị của hòa bình. Nếu ngươi xảy ra chuyện gì chính vương phi sẽ là người đau buồn nhất, nên cố gắng kiềm chế cơn tức giận lại!'' - Kỵ Danh trải lòng.
"Ta hiểu rồi! Ta mà có chuyện gì chẳng phải ngươi là người vui nhất sao, được kề cận với Lam Ninh chẳng phải là mục tiêu lớn nhất của ngươi à!" - Đằng Cảnh cố tình trêu ghẹo.
"Ngươi nói bình thường không được sao, chỉ nói toàn mấy câu ngang ngược!" - Kỵ Danh giận dỗi.
Kỵ Danh giận dỗi bỏ đi lên trước, ngài ấy khá là bực bội trong người. Rõ ràng bản thân mình quan tâm hắn ta, suy nghĩ đến cuộc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-gia-vuong-phi-doi-dot-phu/958732/chuong-316.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.