Tất cả dây thần kinh của tiểu Trúc lúc này căng hơn cả dây đàn, tuần hoàn máu vô cùng xáo trộn và nhịp thở không còn bình thường nữa. Cô quay qua nhìn chằm chằm vào A Tú, con người và cả khung cảnh xung quanh bị mờ đi chỉ hiện rõ một mình người nam nhân này.
Người bên trong và cả người bên ngoài nghe câu nói của a Tú, tất cả đều đứng bất động như tượng. Bỗng nhiên môi của một binh lính giật giật, cậu ấy sắp sửa nói gì nữa rồi đấy.
''Tin chấn động, tin động trời mọi người ơi!''
''Bởi cái tính ồn ào vậy nên cậu ấy không bao giờ được lên chức đấy!'' - Người nói xong liền lăn ra đất ngất xĩu.
A Tú biết tiểu Trúc và tất cả các nữ đại sứ trong phòng đều hốt hoảng, ngạc nhiên, bàng hoàng đến ngỡ ngàng có người nhìn bằng ánh mắt mơ màng.
''E hèm, chuyện này bây giờ không còn lớn nữa nên các vị đại sứ tha lỗi cho muội ấy!''
A Tú nói trong sự ngượng ngùng nhưng tay thì đỡ tiểu Trúc đứng lên từ từ.
''Ai cho đứng mà đứng!'' - Nữ đại sứ hét to.
Nghe tiếng hét đó người cứng rắn như A Tú còn hết hồn lập tức cả hai đứa đều quỳ xuống. Bởi tiếng hét của người binh lính nên người bên ngoài tập trung ngày càng đông, toàn là nam nhân không nhưng vẫn nhiều chuyện như thường.
''Ai cũng có phần, xếp hàng ngay ngắn vào đi mọi người kẽo người bên trong thấy ồn ào thì không hay cho vương phủ!'' - Mọi người khuyên nhũ lẫn nhau.
Dù trong tâm trạng e sợ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-gia-vuong-phi-doi-dot-phu/958708/chuong-293.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.