Bạch Lâm nói có sai đâu, hấp tấp là hỏng chuyện mà từ trước đến nay Kỵ Danh có bao giờ đứng lại nghe hết câu chuyện của người khác đâu. Tình yêu khiến người ta mù quáng, chỉ cần nghe đến hai từ Lam Ninh là thần trí bấn loạn rồi.
''Chủ soái, người vẫn nhớ đến Lam Ninh vương phi?'' - Bạch Lâm dò xét.
''Trong đầu ta nàng ấy vẫn là tiểu Mây như ngày nào, những ký ức đẹp đẽ giữa ta và nàng ấy mãi tồn tại. Ta sẽ mang theo những ký ức đến suốt cuộc đời!'' - Kỵ Danh xoay người ra.
''Ngài quá nặng tình với đại vương phi rồi!'' - Bạch Lâm ngồi xuống đất, gác tay lên kiếm.
''Ừa, ta đã quá nặng tình với nàng ấy nhưng ta vẫn lạc quan thoải mái, cuộc sống mà nếm chút gia vị đắng ngọt mới dung hòa được cuộc đời!'' - Kỵ Danh cười trừ.
Bạch Lâm ngồi dưới đất thở ra thở vào, bản thân suy nghĩ tình yêu là như thế nào mà khiến người ta thay đổi chóng mặt đến thế. Kỵ Danh thì ngồi tựa lưng vào thành giường mặt thì tiếp tục úp mặt vào gối ngượng ngùng.
Không biết đại vương gia bế vương phi đến đâu rồi, từ lúc rời đi ngài ấy không hề hé môi một lần nào còn mặt thì đỏ phừng phừng như lên tăng xông.
''Chỉ là ngồi lên người chàng thôi có sao đâu mà ngượng ngùng đến vậy!'' - Lam Ninh mỉm cười.
''Đối với bổn vương nó là chuyện lớn!'' - Đằng Cảnh vẫn không dám nhìn thẳng vào mặt Lam Ninh.
''Thiếp ngồi lên người chàng hoài đó có làm sao đâu!'' - Lam Ninh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-gia-vuong-phi-doi-dot-phu/958706/chuong-291.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.