Giận đó, ghét đó nhưng làm gì được quốc sư. Luật nhân quả mà, lúc đầu có Lam Ninh thì hâm dọa người này đến người khác giờ thì hay rồi. 
''Các ngươi ở đây trông chừng cái con lông lá này, sắp tới hội nghị của các nước chúng ta không muốn có vấn đề gì xảy ra, hiện tại đã nhiều việc lắm rồi!'' - Bảo Thạch dặn dò. 
''Vâng ạ!'' - Mọi người đồng thanh. 
''Ta về làm việc tiếp có gì thì chạy quá báo! Còn ngươi nên ngoan đi, vương phi đang không khỏe biết điều thì nên nghe lời!'' - Bảo Thạch nhìn chằm chằm vào con sư tử. 
Bé con nghe câu nói của Bảo Thạch cũng đúng, nơi này không ai làm hại, cũng chẳng ai ngược đãi bây giờ bản thân nên chăm ngoan mau ăn chóng khỏe, khi hồi phục lại thì trả ơn cứu mạng và chăm sóc của người ta cũng không muộn. 
Đúng kiểu là cánh tay đắc lực của đại vương gia có khác, có thể cảm hóa từ con người đến động vật chỉ bằng giọng nói. 
''Đúng là mật ngọt chết từ ruồi, chết cả chúa tể của rừng!'' - Lạc rang đứng tặc lưỡi, lắc đầu. 
''Quá khen, quá khen! Nhưng đối với Lạc nhỏ cho dù ta có nói bao lời ngọt ngào cũng không lay động được!'' - Bảo Thạch nhìn chăm chăm. 
''Ta đã quá chai lì với những lời nói hay hành động âu yếm rồi!'' - Lạc rang không có bất kỳ thái độ nào. 
''Thật là khó để được Lạc nhỏ đối xử dịu dàng và vui vẻ!'' - Bảo Thạch đau buồn. 
''Nếu muốn tôi cư xử hòa đồng vui vẻ và bình thường như đối 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-gia-vuong-phi-doi-dot-phu/958697/chuong-283.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.