Ông nói vậy ai dám nói lại, chân của ông là chân đi sức của trai tráng còn không theo kịp. Tội nghiệp người trở lý từ sáng sớm đã lẻo đẻo theo ông sai chạy đông chạy tây, đến tối vẫn chưa được nghỉ phải đi tìm người.
"Cha, con có chút chuyện cần bàn!" - Cha nhỏ nghiêm túc.
"Chuyện gì sao trong mặt con nghiêm túc thế, hay Lam Ninh sắp trở về?" - Ông cũng trở nên nghiêm túc hẳn
"Không phải chuyện của bé thỏ mà là chuyện của người ạ! Con thấy cậu trợ lý của cha đi theo mấy năm trời mà chưa có thời gian nghỉ ngơi, nên con muốn hỏi ý kiến cha để cho cậu ấy nghỉ vài bữa nửa tháng cho lại sức!"
"Tưởng chuyện gì, cứ cho cậu ấy nghỉ phép đi! Mà nếu cậu ta nghỉ thì phải tìm cho ta một trợ lý thay thế chứ!" - Ông nội suy nghĩ.
"Có chứ ạ con đã sắp xếp người mới đến rồi ạ, mời cha xem!" - Cha nhỏ chỉ tay đi.
Ông nội vừa quay đầu qua thấy một người cao lớn, mặt mũi đằng đằng sát khí, nhìn thì vẫn còn trẻ nhưng chẳng yếu đuối mong manh như trợ lý cũ mà là một gương mặt muốn ăn tươi nuốt sống người khác.
"Sao cha, vừa ý không?" - Cha nhỏ phấn khích.
"Con tìm trợ lý hay tìm sát thủ thế! Nhìn người cao ráo khỏe khoắn nhưng mặt mày không một nụ cười, không vui vẻ thoải mái chút nào!" - Ông lắc đầu chê bai.
"Con nghĩ người như thế này mới đuổi bắt kịp cha chứ, con vô cùng vừa ý!" - Cha nhỏ cười tà ác.
"Con, thằng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-gia-vuong-phi-doi-dot-phu/958682/chuong-268.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.