Từ khi vương phi rời đi thì nơi đây không có ngày nào là yên ổn cả,sóng gió bão táp liên tục kéo đến.
Hoàng thượng nói Lam Ninh như bùa hộ mệnh của hoàng hậu nhưng đúng hơn phải nói Lam Ninh.là bùa hộ mệnh của cả hoàng cung và cả Du quốc.
"Tẩu tẩu ơi! Chừng nào tẩu về, đệ sắp tắt thở rồi!" - Đằng Khương Phong mệt mõi nằm giữa đường.
"Ngũ vương gia, ngài ổn không hay để thần đi gọi thái y ạ?" - Một binh lính đi ngang ngồi xuống hỏi thăm Đằng Khương Phong.
"Không cần, ta chết rồi mang đi lịm luôn đi!" - Đằng Khương Phong đặt tay lên bụng.
Bây giờ tam vương gia và tứ vương gia là trụ cột chính, không để xảy ra bất kỳ chuyện gì.
"Vậy trước khi mang ngài đi lịm thì vương gia muốn gặp ai nhất?" - Binh lính cố gắng kéo dài thời gian.
"Ta muốn gặp Phỉ Lan, đã mấy ngày rồi ta chưa được ăn cơm do nàng ấy nấu!" - Gương mặt vô cùng mất mát.
Binh lính nghe xong liền tìm người đi gọi Phỉ Lan, còn bản thân mình ở lại lấy thân mình che nắng cho ngũ vương gia. Mọi người còn xa lạ gì với chiêu ăn vạ của Đằng Khương Phong, bây giờ mà không che nắng thì một lát nữa sẽ nói da bị đen cần thời gian để dưỡng lại.
"Này, ngài tính nằm ở đây đến bao giờ nữa! Bây giờ ai cũng đều bận rộn mà phải đứng đây nghe ngài than với thở!" - Phỉ Lan lấy cây chọt vào người Đằng Khương Phong.
"Ta mệt quá, không còn sức để đi nổi nữa!" - Đằng Khương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-gia-vuong-phi-doi-dot-phu/958673/chuong-259.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.