Dù vương gia là người luôn đặt an toàn lên hàng đầu nhưng chưa bao giờ ngài ấy lại cảm thấy tình thế bản thân bị đưa vào sự kiểm soát của người khác. 
Bây giờ Đằng Cảnh đang đi điều tra nguyên nhân ở khu trại phía tây, mỗi bước đi đều bị xạ thủ của vương phi nhìn theo. Vương gia và binh lính dù cảm thấy không thoải mái nhưng đây là nhiệm vụ của vương phi, chính những xạ thủ cũng áp lực nếu có bất trắc xảy ra hình phạt của họ sẽ rất nặng. 
Tam vương gia sẽ hỗ trợ vương phi trong việc chữa bệnh cho binh lính, mọi người đều thắm mệt nhưng phải hoàn thành công việc mới nghỉ ngơi. 
"Tẩu tẩu, từ khi có người ca ca trông "ngoan" hơn hẳn!" - Đằng Chính Hằng ngồi xuống ghế nghỉ mệt. 
"Ta cũng cảm thấy từ khi ca ca của đệ trở nên ngoan thì đệ cũng bớt điềm đàm hơn lúc trước!" 
"Đệ vẫn thế mà sao tỷ lại nói thế?" - Đằng Chính Hằng ngạc nhiên. 
"Để hãy hỏi tiểu đồng của đệ thì sẽ biết ngay thôi! Nhưng lần này có Mộng Tranh đi cùng nên ta cảm thấy an tâm phần nào! - Lam Ninh tự tin. 
Đúng thật dạo gần đây Đằng Chính Hằng dạo gần đây cũng thay đổi nhiều. Từ cách ăn mặc, đến cử chỉ hay hành động không còn ngại ngùng, e dè như khi trước. Đây được xem là một hành động tích cực, một vương gia lúc nào cũng yên lặng, ai muốn làm gì thì làm thì sẽ dễ bị người khác ức hiếp. 
Trong lời nói của Lam Ninh ẩn chứa sự khen ngợi dành cho Đằng Chính 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-gia-vuong-phi-doi-dot-phu/958656/chuong-242.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.