- A Hoang: Vậy chẳng lẻ huynh là ca ca thất lạc của đệ sao!
- A Tịnh: Đệ vẫn chưa tỉnh à, chỉ là cách cư xử của đệ rất giống ta, dù đệ chỉ lớn hơn A Tú 1 tuổi nhưng cách suy nghĩ, nhìn nhận sự việc của đệ lại trưởng thành và thấu đáo hơn!
- A Hoang: Lần đầu tiên được khen! (đang ngước mặt lên hứng cơn mưa lời khen)
- A Tịnh: Công việc ngày mai hoàn thành, đệ sẽ còn nhận được lời khen từ vương gia nữa! Về nghỉ ngơi đi!
- A Hoang: Tạm biệt huynh!
Ở doanh trại của Hỏa Lan quốc, nơi Lam Ninh đang cư trú tạm thời khác với không khí ồn ào, khí thế hùng hồn ở phủ vương gia thì nơi đây đang vô cùng yên ắng. Lam Ninh đang bóp vai cho chủ soái nhưng bây giờ gương mặt của cô ấy vô cùng buồn ngủ, mắt mở sắp không lên. Sau đó chuyện gì đến sẽ đến Lam Ninh đã ngủ rất say.
Chủ soái đang ngồi xem bản đồ có người bóp vai vô cùng thư thái, bỗng chốc bàn tay mềm mại không còn trên vai nữa. Chủ soái quay ra sau thì thấy một tên lười đang đứng ngủ say sưa, lần đầu tiên thấy một người đứng mà vẫn ngủ được.
- Chủ soái: (lấy một ngón tay khều khều): Đang hầu hạ ta mà dám ngủ!
- Lam Ninh: Để ta ngủ, không được làm phiền!
- Chủ soái: (đứng hình mất 5 giây)
Sau đó chủ soái không kêu Lam Ninh dậy nữa, đỡ Lam Ninh đến giường mà ngủ nói đỡ cho sang chứ thật sự là khiêng đi, một cảnh tượng vô cung xấu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-gia-vuong-phi-doi-dot-phu/958458/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.