"Nơi đây đẹp thật, vườn trúc này vô cùng rộng, nơi đây chắc được trồng từ rất lâu đúng không vương gia?" - Lam Ninh vui vẻ
"Nơi này do mẫu thân của ta trồng, chắc là vườn trúc này lớn hơn cả tuổi của ta! - Đằng Cảnh mặt hơi buồn.
Lam Ninh nhìn thấy gương mặt của vương gia hơi buồn nên cũng không hỏi thêm. Nơi đây cất giữ rất nhiều kỷ niệm của vương gia, tốt nhất nên đánh trống lãng sang chuyện khác kẻo đánh mất tâm trạng của con người này hắn dẫn Lam Ninh về không cho đi chơi nữa.
"Hôm qua, mọi người thả hoa đăng chắc vui lắm?" - Lam Ninh lãng sang chủ đề khác.
"Cũng bình thường!"
Đằng Cảnh nhớ đến chuyện tối hôm qua hoàng huynh ban hôn thì là chuyện bất bình thường nhất trong cuộc đời của vương gia.
"Chiếc hoa đăng nhiều màu của ngài chắc là đặc biệt nhất đúng không?" - Lam Ninh hỏi liên tục.
Không khí đang vô cùng im lặng bỗng có một tiếng cười trong một bụi cây gần đó làm thay đổi bầu không khí ngay và cũng làm Đằng Cảnh hơi sượng.
"Ai ở đó?"
"Là thuộc hạ thưa vương gia! Lúc nãy tiểu Phấn không tìm được vương phi nên nhờ thuộc hạ giúp đỡ. Thuộc hạ ngồi đây xem sao rồi về báo lại cho tiểu Phấn.
Bây giờ không biết ai mới là chủ của A Tú nữa, một con người không có chính kiến nói chung không thấy "miếng" tiền đồ nào. Chắc vương gia cũng bực bội cái tên này lắm rồi, để xem vương gia xử sao.
"Ngươi xuống nói phòng bếp xem bánh bánh rán nhân đậu đỏ đã làm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-gia-vuong-phi-doi-dot-phu/958434/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.