Hiên Viên Lãnh và Minh TRúc nhìn nhau, tim không khỏi nảy lên một nhịp. Là Tuyết Nhi về sao? Hai tay nắm chặt vào nhau, móng tay găm vào lòng bàn tay đến mức có vết bầm, vậy mà cả hai lại như không có cảm giác gì. Một mắt tím một mắt đen nhìn chằm chằm vào nơi ngày đó loan cô biến mất, uỳnh một tiếng sấm vang trời trong đêm yên tĩnh thật làm cho ngowì ta sợ hãi.
Lại một tia chớp, ánh sáng trắng toả ra chiếu cả u cốc sáng như ban ngày, hai người đưa tay che mắt, khi luồng sáng không còn, nhìn lại hướng đó, kia không phải là Tuyết NHi mà họ ngày đêm mong nhớ sao?
“Tuyết Nhi…”
“Tiểu Thư…”
Hai người trăm miệng một lời, nhìn nữ tử đang cười kia, hơn một năm không gặp, nàng hình như hơi đẫy đã hơn trước.
“Này, ta bảo hai người các ngươi, mau lại đây phụ một tay.” Lão Ba gọi to.
Quay đầu lại, cả hai đều ngây người, trên tay Lãnh Đình Dực ôm hay 3 đứa trẻ, đôi mắt cả hai đều sáng lấp lánh nhìn bọn hắn chằm chằm.
“Tuyết NHi, đây là?” Hiên Viên Lãnh nhìn đứa bé gái giống mình như đúc, choáng váng.
“Ngốc, đây là con chúng ta.” Cô ôm đứa 2 đứa bé trai, liếc Hiên Viên Lãnh một cái. Có trời mới biết nàng bây giờ kích động đến thế nào, nàng trở lại rồi, nàng đang đứng cạnh Hiên Viên LÃnh đây, nhưng sao hắn có vẻ gầy đi, còn Trúc nữa, cô cũng gầy quá.
“Con chúng ta?” Hiên Viên Lãnh nhìn hai đứa trẻ, vừa bất ngờ vừa kinh ngạc, lại không giấu nổi vui mừng, “Tuyết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-gia-vuong-phi-co-hi/1522141/chuong-59.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.