Cô buông bàn tay đang nắm tay Hiên Viên lãnh ra, nhìn mọi người một lượt, cuối cùng mới mở miệng nói với lão bac:
“Cha, người có muốn về hiện đại không?”
“Nhi Nhi…”
Cô vừa dứt lời, tất cả mọi người đều kinh ngạc nhìn nàng. Ý nàng là gì? Chẳng lẽ là muốn trở về nơi nàng sinh ra ư?
Nhiều ánh mắt nhìn chằm chằm nàng, mang theo kinh hoảng và bất an, nhất là Hiên Viên Lãnh không nhịn được năm lấy tay nàng thật chặt. Không phải nàng đã tha thứ cho hắn rồi sao? Vì sao bây giờ lại nói như vậy?
Lăng Phong cũng nhìn Lãnh Loan Loan. Mấy ngày nàng bị bắt đi, hắn đã mơ hồ đoán được thân phận của nàng. Tuy rằng không thể nào tin nổi rằng nàng là người từ thời không khác đến nhưng vẫn phải thừa nhận. Ở đây làm sao có thể dạy nên một con người như nàng chứ? Nhưng mà ý của nàng bây giờ là gì? Muốn rời Băng Lãnh sao?
Ánh mắt mọi người đều nhìn nàng, không ai nói gì, căn phòng lặng đến dọa người.
“Nhi Nhi, ý của con là gì? Chẳng lẽ chúng ta có thể trở về sao?”
Lão Ba nhìn Cô, đôi mắt thâm thúy đang ra chiều suy nghĩ. Không thể phủ nhận khi nghe cô nói, hắn có chút hy vọng. Dù sao thì đó cũng là nơi hắn sinh ra, sống ở đó mấy chục năm, mà quan trọng hơn là nơi đó còn là nơi vợ hắn nằm xuống.
“Hẳn là có thể.”
“Tuyết Nhi…” Hiên Viên lãnh nắm tay nàng thật chặt, hắn sợ nàng sẽ rời xa hắn.
“Tiểu thư…” Bốn thiếu niên và 4 người Minh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-gia-vuong-phi-co-hi/1522131/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.