Huyễn Phong hé môi, khóe miệng nở một nụ cười yếu ớt, tựa như hoa lê tháng ba thuần khiết, tóc đen như mực theo gió bay bay, đôi mắt đen lay láy không nhiễm chút tạp chất như ánh mắt trẻ con, làm người ta vừa nhìn liền có cảm giác bị nhìn thấu mặt tối nhất trong tâm hồn.
“Khó trách.”
“Thầy tế là cái gì?”
“Thầy tế cũng giống như Thần quan của các người.”
“Cô nương nói không sai.”
“Thì ra là thế.” T
“Này, tiểu tử, ngươi nếu là thầy tế thì sao lại bị ném xuống vách núi vậy? Hơn nữa người còn đầy máu, hình như là bị người đuổi giết?”
“Bọn họ muốn lợi dụng pháp lực của ta để đưa họ đến tương lai thay đổi vận mệnh.”
“Ngươi có thể giúp người ta xuyên không?”
“Cái gì là xuyên không?”
Đôi mắt của Minh Mai nghe Lãnh Loan Loan nói xong liền lập tức ảm đạm, cụp mắt cố gắng che giấu sự kinh hoảng. Cô biết tiểu thư không phải là người thuộc về nơi này, nàng hỏi như vậy chẳng lẽ là muốn trở lại thế giới của mình sao? Bàn tay phút chốc nắm chặt, con ngươi gắt gao nhìn chằm chằm tt. Không thể dùng từ ngữ thông thường để diễn tả tâm trạng bất an hiện giờ của cô, tt thật sự sẽ rời đi sao?
Gương mặt tinh thuần của Huyễn Phong khi nghe đến lời nói của cô có chút biến chuyển, đôi mắt trong trẻo nhìn nàng, không nói một câu. Môi mỏng khẽ mím, tựa hồ như suy tư về điều gì. Trong đôi mắt đó như phủ một tầng sa mỏng, làm người ta không đoán được tâm trạng hiện giờ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-gia-vuong-phi-co-hi/1522124/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.