“Thúc Thúc.”
Cô nhìn biểu tình thất vọng của lão, có chút không đành lòng. Nhưng sự thật thật là như thế, nàng cũng không tưởng vĩnh viễn gạt hắn, có lẽ nếu không có cha tìm đến, cô hội tiếp tục làm Băng Nhi của hắn. Nhưng là hiện tại, hết thảy đều thay đổi.
“Lục Huynh, thực xin lỗi.”
Lão Ba cũng áy náy nói, tìm được Nhi NHi, hắn tự nhiên vui vẻ.Nhưng lại hại Lục Huynh biết được chắt nữ mà mình sủng ái mười mấy năm lại không phải chắt nữ của mình, đó là một sự thật tàn khốc.
“Không cần nói xin lỗi.” Lão vô lực phất phất tay, hiện tại tâm tình của Lão ba hắn cũng có thể cảm nhận được. Hắn có thể hiểu được nỗi đau khi mất đi 1 người thân, nhưng là như thế nao Tuyết Nhi cũng do mình nhìn mà lớn lên, huống chi nàng chiếm cứ thân thể chắt nữ của hắn là thật. Như vậy cảm tình không thể dứt bỏ, nếu có thể, hắn hy vọng Tuyết NHi vẫn như cũ làm chắt nữ của chính mình
“Tuyết Nhi, ngươi còn có thể là Tuyết Nhi của ta không?” đôi mắt lãnh ngạo cất giấu sự khủnghoảng to lớn của chính mình, hắn hiện tại giống như một người thục phụ bình thường, mà không hề giống Lục Vương GIa uy phong lẫm liệt nơi sa trường
Hắn thân thủ kéo lại lão, không tiếng động an ủi. Hôm nay nghe được hết thảy những điều không có khả năng xảy ra, giống như là nghe được một câu chuyện cổ tích huyền huyễn
“Hội.” đôi mắt cô nhìn về phía Lão, không phải là đạm mạc, mà là một đôi mắt thâm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-gia-vuong-phi-co-hi/1522121/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.