“Vương Phi, đã đến đâu rồi?” Dừng cước bộ khẩn trương, bối rối, Hiên Viên Lãnh hỏi MỊ.
“Ta đã đến rồi.”
Cô rảo bước tiến vào ngự thư phòng, quần áo màu lam, lạnh lùng, giống như của biểu tình của cô. Đôi mắt quét một cái xung quanh phòng cùng với Mị và tiểu cung Ảnh, sau đó dừng lại trên người Hiên Viên Lãnh.
“Đây là đang làm cái gì?”
Hiên Viên LÃnh nhìn sang Băng Tuyết Nhi, mâu quang thống khổ mà phức tạp.Trong lòng giống như đang chịu tội, như hải triều mãnh liệt thổi quét hắn, phất phất tay, hướng 2 người kia
Thái dương theo cửa sổ hắt vào, ánh sáng vàng óng nhưng không cách nào làm ấm áp hai người trong phòng.
Giờ khắc này, rõ rang hai người đang ở gần nhau, nhưng tâm lại cách xa nhau.
Cô nhìn nam tử đã đem nàng sủng đến trời, một khắc kia biết được hắn phản bội cô, cô thật sự rất thất vọng, một lòng tức thì bị bi thương vỡ nát. Nếu như nam nhân vậy có thể phản bội tình yêu, như vậy còn đáng giá để chờ mong sao? Nhưng là cô không tin nam nhân này liền như vậy phản bội nàng, ở thời điểm cục cưng của bọn họ vừa mới tiến đến, ở trong lòng cô tự nói với bản thân đừng để tình cảm che mờ lý trí.
Hiên Viên Lãnh nhìn nữ nhân âu yếm, hồi tưởng lại lời nàng từng nói qua tuyệt không chấp nhận người yêu phản bội, thà rằng ngọc nát, không cầu ngói lành. Như vậy hiện tại thì sao, cô hay có phải đã biết chuyện hôm đó rồi không?
“Ngươi ---”
“Tuyết Nhi --”
Hai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-gia-vuong-phi-co-hi/1522115/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.