Hắn cũng chỉ đáp lại một chữ "được" liền cùng y quay trở ra, ánh mắt hắn lại va vào túi vải y cầm trên tay
''Chủ nhân đồ này, để thần cầm cho''
y giương túi vải lên rồi nhìn hắn
'' quên mất''
rồi y nhanh chóng đưa cho hắn, hắn cũng tự nhiên mà đón lấy
đi cả ngày trời, làm đủ thứ chuyện nên y cũng có chút kiệt sức trở về đến phòng y trực tiếp lăn lên giường, mắt nhắm lại cố để bản thân thư giãn
'' cuối cùng cũng có thể thở tử tế''
Tiêu Cầm lúc này mới đặt nhẹ túi vải lên bàn rồi có ý muốn lui ra
'' Vậy thần ra ngoài canh gác ''
'' ấy ấy! ngươi đợi chút! lại đây, mở túi vải này ra đi ''
hắn lấy làm lạ, nhưng cũng nhanh chóng làm theo ý của y
'' đây là ''
'' phải! ta nhờ Lý Tư chuẩn bị cho ngươi ít bộ y phục, ngươi xem bản thân có vừa mắt không?, còn nữa qua phòng bên cạnh nghỉ ngơi đi, hôm qua để ngươi chịu thiệt vì phải tạm bợ trong phòng ta rồi! bản thân ngươi đang bị thương không nên làm việc quá lao lực ''
Tiêu Cầm lúc này quay lưng lại với y, không thể biết được hắn là có loại biểu hiện gì, chỉ nghe lại được hắn đáp với một giọng khá bình tĩnh
'' vì sao?''
Khuynh Bảo bật cả người dậy, ngăn nắp tạo một tư thế nhìn hắn hỏi đầy thắc mắc
'' ta hỏi tại sao chúng ta mới gặp nhau, mà ngươi có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-gia-tuong-quan-hom-nay-lai-duoi-den-roi-/3599602/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.