Giống như bị một chậu nước lạnh tạt xuống, làm cho không khí ái muội giữa hai người mất sạch, bây giờ Cố Yến cũng chẳng sinh ra được tâm tư đen tối gì nữa.
Hắn không tình nguyện buông Diệp Tử ra, hung dữ phun ra một câu: “Em chờ đó cho ta”, rồi rời khỏi đại sảnh.
Điều hiển nhiên là Diệp Tử sẽ không ngu ngốc nghe lời mà chờ hắn trở lại, dí mặt dô khe cửa nhìn Cố Yến đi xa, sau đó nghênh ngang bước ra khỏi cửa. Y vừa mới đi qua cửa viện, xa xa nghe thấy tiếng kêu của chim sẻ nhỏ gọi y.
Chim sẻ nhỏ bay đến, đậu lên trên đầu vai y.
Diệp Tử nói: "Chờ đợi nảy giờ rồi, chúng ta đi thôi”
Chim sẻ nhỏ dừng lại một chút, nghiêng đầu hỏi y: “Đi? Đi nơi nào chứ?”
“Rời khỏi vương phủ, không phải chúng ta đã quyết định rồi sao?”
“Nhưng.......” chim sẻ nhỏ gục đầu xuống.
Nếu như thật sự rời khỏi nơi này, thì có khi nào sẽ không còn được gặp lại người kia nữa hay không.
Nhìn thấy bộ dáng tâm sự nặng nề của chim sẻ nhỏ, Diệp Tử duỗi tay chọc chọc nó một cái: “Tiểu ngốc điểu*, ngươi làm sao vậy?”
*Tiểu ngốc điểu= chim nhỏ ngu ngốc.
Chim sẻ nhỏ thấp giọng nói: “Không, không có chuyện gì hết.....”
Diệp Tử giơ tay nắm chim sẻ nhỏ đang ngồi trên vai mình xuống, đặt trong lòng bàn tay: “Bộ dạng của ngươi như vậy mà nói không có chuyện gì hả, nói mau rốt cuộc là làm sao vậy, ai dám bắt nạt ngươi, đại ca ta đây giúp ngươi đi báo thù”
“...... Không có ai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-gia-tien-thao-cua-ngai-lai-chuon-mat-roi/515111/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.