Cố Yến ho khan, hỏi: “Ngài là nghe ai nói?”
“Đương nhiên là nha đầu trong viện ngươi nói” Thụy thái phi trách cứ: "Nghe nói đêm qua các ngươi tách giường ra ngủ, làm vậy sao mà được. Đêm động phòng hoa chúc, lỡ mà bị truyền ra ngoài, không cẩn thận sẽ bị người dèm pha”
“Cái đám nhiều chuyện đó......” Cố Yến nhắm mắt lại, đau đầu nói: "Ngài không có gì thì hỏi cái này làm gì?”
“Ngươi nhìn ngươi nói kìa, ta thân là mẫu thân ngươi, quan tâm nhi tử của mình một chút cũng không được?” Thụy thái phi lườm hắn một cái, quay đầu nhìn Diệp Tử dịu dàng nói: “ Có lẽ là con không biết, nó chính là người như vậy, giống như cây gỗ mục, một chút chuyện trăng hoa cũng không biết”
Diệp Tử nhịn cười, nói: “Con cảm thấy Vương gia cũng không phải là không hiểu....”
“Sao mà không phải được.....” Thụy thái phi lườm một cái, nói xấu nhi tử mình nói đến nghiêm túc: “ Từ nhỏ ta đã thay nó tính đến chuyện hôn nhân, ban đầu cũng đã bàn đến chuyện cưới gả, nên để tiểu tử thúi này dẫn cô nương nhà người ta ra ngoài chơi, cũng không biết nó nói cái gì. Cô nương kia khóc lóc trở về, chết sống không chịu gả cho nó”.
Thụy thái phi thở dài, bi thương nói: “Khi đó ta còn nghĩ, tiểu tử thúi này muốn sống cô độc như vậy đến già. Không ngờ tới trời cao có mắt, để cho nó cưới được vương phi, lại còn là đứa trẻ ngoan ngoãn như con vậy”
Diệp Tử nghẹn một chút, không đáp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-gia-tien-thao-cua-ngai-lai-chuon-mat-roi/1870225/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.