Tất cả mọi người trong Viên các đều nín thở xem cái chết thê thảm của tiểu cô nương. Nhưng khi lưỡi đao sắp bổ xuống đầu cô nương đó thì một vật gì đó bay nhanh tới.
"Choang"
Nhìn kỹ lại thì hóa ra đó là một cái chén. Những tưởng chén gặp đao sẽ vỡ tan, ai ngờ thanh đao của tên đại hán đó gẫy làm đôi còn cái chén chỉ bị mẻ một chút. Biết gặp phải cao thủ nhưng tên đại đó vẫn sĩ diện cố ra vẻ:
"Ai? Là ai dám phá chuyện tốt của lão tử? Có giỏi thì ra đây tỉ thí"
Tức thì, có một giọng nói trong trẻo lạnh lùng đáp:
"Hạng ruồi bọ như ngươi không xứng để tỉ thí với ta. Tốt hơn là ngươi nên về nhà giúp vợ nấu cơm mới phải!"
Tên đại hán tức giận gầm lên:
"Khốn kiếp ngươi dám so ta với hạng đàn bà sao? Con mẹ nó, xem quyền"
Tức thì trong đám đông có một dáng người nhỏ bé vọt lên. Đó là một người đàn ông nhỏ thó, chùm râu quai nón che gần hết khuôn mặt, đôi mắt sắc lạnh như con hùng ưng đang nhắm vào con mồi.
Đại hán thấy ánh mắt đó, sống lưng bỗng gai lạnh. Nhưng tên đã lên dây không thể không bắn. Hắn đành dùng tốc độ nhanh nhất đấm về phía y.
Nhưng với tốc độ đó trong mắt y chỉ như trẻ con mới tập đi. Y xoay người tránh thoát khỏi công kích của tên đại hán rồi tung người lên cho hắn ta một cú đá xoáy ngay giữa mặt. Với cú đá này, y khẳng định xương quai hàm của hắn đã vỡ vụn.
Hắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-gia-tan-phe-ta-thich-nguoi-roi-day/32674/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.