Hàn Phỉ sửng sốt một hồi, tuy không hiểu tại sao Độ Ngân Thân lại hỏi vấn đề này, thế nhưng điều đó cũng không ảnh hưởng tới câu trả lời của Hàn Phỉ chút nào.
"Ta yêu con ta." Hàn Phỉ cơ hồ là dùng ngữ khí thành khẩn nhất để nói ra.
Độ Ngân Thân nghe xong, vẻ mặt hoảng hốt một hồi, miệng nỉ non: "Vậy thì tốt, vậy thì tốt.."
Hàn Phỉ có chút đồng tình với Độ Ngân Thân, từ những lời nói vừa rồi có thể đoán ra được, tựa hồ đây cũng là một đứa trẻ bất hạnh, ở biên ngoại, đại vị của nữ nhân đa phần không cao, mặc dù ở bên ngoài cũng là lấy nam nhân làm trời, thế nhưng không đến nỗi khủng bố như biên ngoại, dường như nữ nhân chỉ là một công cụ sinh đẻ mà thôi.
"Ngươi biết không? Bà ấy chờ người cha khốn kiếp kia của ta cả đời, bệnh của bà ấy rõ ràng cũng không nghiêm trọng, thế nhưng vẫn luôn kéo dài, thậm chí còn cố gắng suy yếu để hấp dẫn sự chú ý của ông ta, hi vọng ông ta có thể quan tâm một chút, có phải là rất ngu xuẩn không? Ta chưa từng thấy nữ nhân nào ngu xuẩn như vậy!"
Dứt lời, Độ Ngân Thân mạnh mẽ đấm một quyền lên tay vịn, suýt chút nữa làm cho nó gãy lìa.
Hàn Phỉ đứng ở nơi đó trầm mặc không nói.
"Cho nên bà ấy liền tự hành hạ mình đến chết, đến tận khi ấy bà vẫn đợi tên khốn kia, hoàn toàn chưa từng nghĩ tới, ta có cần bà ấy bảo hộ hay không, buồn cười!"
Nói xong, Độ Ngân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-gia-ta-se-giam-beo-ma/919690/chuong-832.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.