Chương trước
Chương sau
Lí trí nói cho La Cầm Ca biết lúc này không nên cậy mạnh, thế nhưng về tình cảm, nàng ta bị Hàn Phỉ nhiều lần kíƈɦ ŧɦíƈɦ làm cho mất đi lý trí, tức giận một mình cầm kiếm xông lên.
"Ta muốn gϊếŧ ngươi a!"
La Cầm Ca giơ kiếm cứ như vậy xông lên.
Hàn Phỉ thoáng đẩy Vô Tận tránh sang một bên, sau đó tự mình nghênh đón. Không có ai nhìn thấy Hàn Phỉ hành động thế nào, nhưng bọn họ lại thấy được La Cầm Ca thậm chí còn chưa tới gần được Hàn Phỉ đã ngã gục xuống đất.
Hàn Phỉ tới gần vài bước, đứng lại, từ trên cao nhìn La Cầm Ca đang nằm dưới đất, nói: "Lại đến nữa chứ?"
La Cầm Ca mở to đôi mắt mờ mịt, muốn đứng lên, thế nhưng làm sao cũng không đứng lên nổi.
"Ta, ta muốn ngươi.. Chết đi.."
Dù cho không đứng lên nổi La Cầm Ca cũng không hề từ bỏ nói ra những lời hung ác.
Hàn Phỉ thở dài một hơi, quyết định không truy cứu nữa, xoay người rời đi.
"Vô Tận, đi thôi."
Vô Tận gật đầu, theo sau Hàn Phỉ chậm rãi rời đi.
Mọi người thấy hai bóng người một mập một quái dị chậm rãi biến mất trong rừng rậm. Mà La Cầm Ca nhìn bóng lưng họ, ánh mắt tràn ngập ác độc mãi vẫn không chịu tan đi.
Hàn Phỉ dẫn Vô Tận đi tới một nơi thật sâu trong rừng, cũng không muốn tiếp tục đề tài vừa rồi nữa, mà chuyển qua hỏi: "Là ai phóng hỏa đốt ngươi?"
Vô Tận bị đột nhiên hỏi như vậy, có chút không biết nói như thế nào.
Hàn Phỉ nhìn dang vẻ lúng túng của hắn, nói "Sao thế? Có gì không thể nói sao?"
Vô Tận trầm mặc một hồi, nói: "Ta không biết, chỉ là nghe thấy có người gọi một cái tên, Thái An thành.."
Hàn Phỉ yên lặng ghi nhớ danh tự này, nói: "Đây là bản thể của ngươi à?"
Vô Tận lắc lắc đầu nói: "Đã bị thiêu hủy."
Trong lòng Hàn Phỉ căng thẳng, nổi lên một loại dự cảm không tốt.
"Bệ hạ, ta đã mất đi tác dụng thay ngài thủ hộ nơi này, ta nguyện ý nhận mọi trừng phạt."
Dứt lời, những sợi rễ cây dưới chân Vô Tận đột nhiên hóa thành dáng vẻ một thanh lợi kiếm, muốn tự đâm vào ngực mình, nhưng lập tức đã bị Hàn Phỉ nắm chặt.
Lợi kiếm sắc bén cắt đứt bàn tay Hàn Phỉ, huyết dịch chảy ra, từng giọt máu nhỏ leent hân thể Vô Tận ngay lập tức bị hấp thu.
Hàn Phỉ có chút vui mừng vì linh cảm nhạy bén của bản thân, nhưng cũng tức giận với hành vi kích động của Vô Tận.
"Ngươi làm cái gì vậy?"
"Bệ hạ.."
"Chỗ đó, không cần cũng được, ngươi quan trọng hơn, hiểu chưa?"
Vô Tận lập tức nói không ra lời, những sợi rễ kia cũng theo đó mềm xuống.
Hàn Phỉ buông tay ra, lòng bàn tay máu thịt be bét dần khôi phục bằng tốc độ mắt thường có thể thấy được, chỉ là cảm giác đau đớn cũng không biến mất, cho nên nàng vẫn đau đến nỗi phải nhíu nhíu mày.
"Thật xin lỗi, đã xúc phạm tới ngài.."
Vô Tận rất tự trách, mình đã không còn tác dụng thì thôi đi, còn tổn thương đến bệ hạ, nếu là ngàn năm trước, hẳn là hắn sẽ bị giết chết không cần luận tội!
Hàn Phỉ xua tay, nói: "Không cần xin lỗi, đây vốn không phải là lỗi của ngươi."
Vô Tận sâu sắc nhìn Hàn Phỉ, ánh mắt tràn đầy giãy dụa, lời nói giống như khúc xương mắc ở cổ họng, muốn nuốt xuống chẳng được mà nhổ ra cũng không xong.
Mãi một lúc lâu sau, Vô Tận mới thấp giọng nói: "Bệ hạ, năm đó có một số việc, ta đã giấu ngài."
Hàn Phỉ ngẩn ra, nói: "Ngươi đang nói đến chuyện gì?"
Vô Tận giống như vừa hạ quyết định gì đó, nói: "Bệ hạ, vấn đề ngài vừa hỏi vừa rồi, ta có thể nói cho ngài đáp án, đúng vậy."
Bàn tay đang rũ xuống của Hàn Phỉ lập tức liền nắm chặt, nói: "Vậy, đến cùng là chuyện gì?"
Ngữ khí của Vô Tận ôn hòa xuống, giống như vừa mở ra một loại cấm chế nào đó.
"Năm đó.. vào lúc bệ hạ lấy ra ký ức.. Hàn Linh Thần Vệ từng xuất hiện."
Mắt Hàn Phỉ trừng lớn, thanh âm có chút run rẩy hỏi: "Ngươi, có ý gì? Hắn từng xuất hiện?"
Năm đó, nàng rõ ràng đã che giấu tất cả mọi người, một mình tiến hành, Hàn Linh làm sao có thể biết được?
Vô Tận gật đầu, nói: "Vâng, nhưng.. Ta cũng không biết Hàn Linh Thần Vệ đã làm gì, có điều sau khi ngài ấy đi ra, đã thôi miên mỗi người chúng ta, tất cả mọi người."
Hàn Phỉ sững sờ: "Tất cả mọi người?"
Vô Tận lại nói: "Vốn dĩ, ngài ấy cũng muốn thôi miên cả ta, thế nhưng ta lại không phải là loài người, vì thế ngài ấy đã thất bại, ta là tồn tại duy nhất còn nhớ tất cả mọi chuyện, nhưng ta không dám nói, nhiều năm như vậy, ta một mực lừa gạt bệ hạ điểm này."
"Ngươi giấu giếm.. chân tướng gì?"
Vô Tận chậm rãi nói: "Bệ hạ, ngài ấy đã thay đổi kí ức của tất cả mọi người."
Trong đầu Hàn Phỉ đột nhiên trở thành một mảnh trắng xóa. Nàng nhìn thấy Vô Tận mập máy miệng nói gì đó, giống như đang chầm chậm tự thuật cái gì.
"Ta phát hiện sau khi tỉnh lại mọi người đều quên một chuyện, mà bọn họ cũng không hề phát giác ra, ngay cả bệ hạ cũng thế, ngài cũng quên, thậm chí không chút hoài nghi, ngàn năm trước, ta đã vô cùng phân vân không biết có nên nói ra hay không, sau đó, ta phát hiện không nói ra chân tướng có khi sẽ tốt hơn, bởi vì.."
Vô Tận trầm mặc nói: "Bởi vì, trước đó, đã rất lâu ta không được nhìn thấy bệ hạ cười nữa."
"Khi đó.. Từ khi lên ngôi, bệ hạ đã không còn lộ ra vẻ mặt vui cười, mọi người đều vắng lặng trong bi thương, vì thế ta mới lựa chọn trầm mặc, giả vở như mình cũng đã quên tất thảy, cứ vậy, một lần trầm mặc liền đến tận bây giờ."
Vô Tận có chút trù trừ, thấy Hàn Phỉ nãy giờ không nói gì, nhân tiện nói: "Bệ hạ, ngài có khỏe không?"
Mãi một lúc lâu sau, Hàn Phỉ mới tìm về được thanh âm của mình, nói: "Ta rốt cuộc đã quên mất cái gì?"
Lần này Vô Tận trầm mặc thật lâu, Hàn Phỉ cũng không giục, chỉ kiên nhẫn chờ đợi.
"Tất cả mọi chuyện liên quan đến Tiểu Điện Hạ."
Toàn thân Hàn Phỉ lập tức cứng ngắc, thậm chí ngay cả bước chân cũng đứng không vững, nàng không thể không đưa tay đỡ lấy một thân cây, mới miễn cưỡng chống đỡ được.
"Tiểu Điện Hạ.. Chính là hài tử của ngài, là Tiểu Điện Hạ của chúng ta."
Đầu óc Hàn Phỉ trong nháy mắt nổ tung một mảnh.
"Bệ hạ, bệ hạ!"
Tiếng hô lo lắng của Vô Tận miễn cưỡng gọi thần trí của Hàn Phỉ trở lại, ánh mắt trống rỗng của nàng dần tập trung lại, run rẩy nói: "Ngươi, đang nói thật sao?"
Vô Tận cũng có chút không đành lòng nói tiếp, bởi vì sắc mặt Hàn Phỉ lúc này, là sắc mặt hắn đã từng thấy, cực kỳ bi thương, đã từng là ác mộng của bao nhiêu người. Vô Tận đột nhiên bắt đầu hối hận tại sao mình lại đề cập đến chuyện này, nếu như hắn cố gắng bảo vệ bí mật, có phải sẽ không khiến bệ hạ lộ ra biểu hiện như vậy lần nữa không? Là hắn đã sai a!
"Bệ hạ, ta không nên nói cho ngài biết, là ta sai.."
"Ngươi nói cho ta biết! Nói cho ta biết a!"
Hàn Phỉ đột nhiên xông tới, bắt lấy cổ áo Vô Tận, ánh mắt đỏ ngầu, nói: "Nói cho ta biết. Toàn bộ, không được để sót bất kì điều gì!"
Bởi vì giờ khắc này, sắc mặt Hàn Phỉ quá mức dữ tợn, Vô Tận bị hù dọa, lắp ba lắp bắp nói: "Bệ hạ, ngài, ngài trước tiên hãy bình tĩnh một chút."
Bình tĩnh mẹ ngươi ấy! Làm sao nàng có thể bình tĩnh được đây?
"Hắn không biết đâu, nàng đừng ép hắn."
Một giọng nói vừa xa lạ lại vừa quen thuộc vang lên từ phía sau.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.