Chương trước
Chương sau
Trong gió, còn vang vọng tiếng nói ôn nhu của Hác lão bản.
Mấy người Khôi Nam rời đi cũng không có mấy ai biết, toàn bộ Vũ Châu thành vẫn đều vận hành đâu vào đấy, mà Hác lão bản cũng chỉnh đốn lại tâm tình của bản thân rất nhanh, không một ai nhìn ra được vẻ mềm yếu của nàng nữa. Chỉ một tiểu đội rời đi, còn có phần lớn người ngựa vẫn lưu trú ở Vũ Châu trong thành, vì thế an nguy của tòa thành không cần phải lo lắng.
Có điều, Hàn Phỉ, người được tất cả mọi người mong nhớ, lại đang rơi vào hôn mê. Dần Phỉ đại sư có chút lo lắng nhìn hai người nằm ở trên giường, một là 'Hàn Phỉ' vừa hấp thu máu nhân sâm, một là Hàn Phỉ vừa mất đi một lượng lớn máu huyết.
Dần Phỉ chưa bao giờ nghĩ tới một đứa nhãi con còn chưa xuất sinh lại cần nhiều chất dinh dưỡng như vậy! Quả thực là muốn hút khô Hàn Phỉ! Nếu như không phải là ông ra tay ngăn lại đúng lúc, e là máu huyết của Hàn Phỉ cũng bị rút sạch rồi, thế nhưng dưới tình huống mất máu quá nhiều, cho dù là nhân sâm tinh trưởng thành như Hàn Phỉ cũng không chịu nổi, đã rơi vào mê man ba ngày ba đêm.
Mà trong ba ngày này, toàn bộ hoàng cung cũng nổ tung, Bách Lý Mân Tu sau khi biết được người đã mất tích ba ngày liền trực tiếp hạ lệnh bao vây toàn bộ hoàng cung, một con con ruồi cũng không cho phép bay lọt, Ngự Lâm Quân lại càng trực tiếp bắt đầu lục soát từng cung điện, nỗ lực tìm được nư nhân trong truyền thuyết kia. Chỉ là mặc cho bọn họ dẫu có đào sâu ba thước đất cũng không tìm ra được một chút dấu vết.
Đây là chuyện đương nhiên, Dần Phỉ có thể ở trong cung trong một thời gian dài như vậy mà không bị bất luận người nào phát giác, trừ tiểu thái giám thì không ai biết ở trong hoàng cung Vân Hỏa còn có Dần Phỉ đại sư tiếng tăm lừng lẫy ẩn náu. Chẳng qua chỉ là chướng nhãn pháp, nhưng nếu Dần Phỉ không muốn gọi người tới, thì dù có lật tung cả hoàng cung này cũng không thể tìm ra được, vì thế căn bản không cần lo lắng điểm này. Chỉ là những người khác trong cung thì kinh hoảng cực độ, trong lòng cũng thầm mong nữ nhân hồng nhan họa thủy kia mau chạy ra đây đi!
Bách Lý Mân Tu phát điên. Không thấy Hàn Phỉ, lại lật tung cả hoàng cung cũng không tìm được hình bóng, điểm này làm hắn tương đối căm tức, thêm vào cục diện triều đình càng ngày càng bất ổn, Minh Quốc không ngừng phái người tới thăm dò, dưới sức ép của tất cả mọi chuyện, giữa lông mày hắn cũng nhiễm phải vẻ u sầu.
Chờ khi Hàn Phỉ tỉnh lại, vừa mở mắt đã nhìn thấy nằm nguyên thân nằm bên người mình, lúc này gương mặt gầy đến không còn hình dạng đã hơi có chút hồng hào, dưới sự bồi bổ của nhân sâm, không chỉ có thai nhi, ngay cả nàng ta cũng được thoải mái một phen, sắc mặt tốt lên rất nhiều.
Ánh mắt Hàn Phỉ dần chuyển đến cái bụng lớn của nàng ta, gương mặt cũng nhu hòa xuống, gian nan đưa tay ra, muốn chạm vào cái bụng kia.
"Ngà đừng nhúc nhích."
Giọng nói của Dần Phỉ đại sư vang lên trên đỉnh đầu. Nhưng Hàn Phỉ vẫn cố chấp đưa tay tới, mãi đến tận lúc cảm nhận được rung động trong bụng, nàng mới lộ ra vẻ mặt vui cười, nói: "Ta thành công rồi đúng không?"
Dần Phỉ đại sư bất đắc dĩ nói: "Ngài cũng sắp bị hút khô rồi, sao có thể không thành công chứ?"
Hàn Phỉ lắng nghe đại sư trách cứ nàng lỗ mãng, thế nhưng nàng không hối hận. Đây là con nàng.
Hàn Phỉ khàn giọng nới: "Cảm ơn ngài, đại sư."
Dần Phỉ thở dài, nói: "Cảm ơn ta làm cái gì, đây đều là tự thân ngài làm được, thế nhưng ta cũng cần nhắc nhở ngàii một điểm, bởi vì chất dinh dưỡng bổ sung quá nhiều, nên có một vấn đề nhỏ đã phát sinh."
Hàn Phỉ kinh ngạc từ trên giường bò lên, chống đỡ thân thể, nói: "Vấn đề gì?"
Dần Phỉ đại sư giống như đang cân nhắc xem nên nói như thế nào, nhưng lúc này, Hàn Phỉ nghe thấy trong đầu truyền đến một thanh âm vui vẻ.
"Mẫu thân! Mẫu thân! Con sắp xuất thế!" Chính là tiếng tiểu công chúa.
Hàn Phỉ lập tức há hốc mồm.
Lúc này Dần Phỉ đại sư cũng mở miệng: "Có thể không bao lâu nữa, đứa bé này sẽ ra đời."
Hàn Phỉ lập tức á khẩu, nàng há há mồm, muốn nói điều gì lại nói không thể thốt nên lời, đầy mặt khiếp sợ.
"Nhưng.. nhưng mà, mới có mấy tháng.."
Dần Phỉ đại sư cũng rất khó xử, nói: "Có lẽ là việc sinh nở của Ma Tử không giống với người bình thường, nhưng nói chung.. phải chuẩn bị sẵn sàng."
Hàn Phỉ có chút luống cuống tay chân, lắp bắp nói: "Ta, ta phải làm chuẩn bị những gì?"
Đứa nhỏ này bây giờ không có ở trên thân thể nàng mà! Nàng phải chuẩn bị cái gì đây? Chẳng lẽ là đỡ đẻ cho hài tử của mình sao?
Dần Phỉ đại sư nhún nhún vai, nói: "Ta cũng không biết phải chuẩn bị gì."
Ông chỉ là một cái lão nhân gia biết tính Thiên mệnh a, sao có thể hiểu phải chuẩn bị những gì chứ.
Hàn Phỉ lập tức vươn mình, lập tức bắt mạch cho nguyên thân, kiểm tra thân thể, thế mà thực sự phát hiện.. Đứa bé này muốn xuất sinh.
"Mẫu thân mẫu thân, con phải đi ra như thế nào nhỉ? Trực tiếp phá thân thể này mà ra sao?"
Tiểu công chúa dọa cho Hàn Phỉ phát hoảng, liền bật thốt lên: "Không được!"
Phá thân thể mẹ mà ra, chẳng phải chính là mở ngực mổ bụng sao? Hàn Phỉ nhớ lại ghi chép trong cuốn sách cổ kia, nữ nhân bị ma vật bắt đi sau khi trở lại đều sẽ mang thai Ma tử, thế nhưng những Ma Tử này há lại có thể dễ nói chuyện như vậy? Bọn họ xuất sinh đều cướp đi sinh mệnh của mẫu thể không có ngoại lệ, phương thức xuất sinh lại càng đơn giản thô bạo, trực tiếp đào từ bên trong mà ra. Cứ như vậy làm sao người mẹ có khả năng còn sống được!
"Mẫu thân, vậy con phải đi ra như thế nào?"
Tiểu công chúa hiếu kỳ hỏi, tiểu công chúa sau khi được bổ sung chất dinh dưỡng lại càng thêm nghe lời, không tùy ý làm bậy nữa, đại khái là biết rõ lần sinh mệnh này là do mẫu thân hi sinh huyết dịch cứu nó, ma tính của nó cũng bị huyết dịch của Hàn Phỉ pha loãng không ít. Có thể nói, lần cứu chữa này, bất ngờ khiến huyết mạch của tiểu công chúa càng mang thiên hướng của con người hơn.
"Con cứ ở lại bên trong đó đi, không có mệnh lệnh của ta không cho phép ra ngoài, biết không?"
"Được." Tiểu công chúa ngoan ngoãn vâng lời, sau đó liền an tĩnh lại.
Hàn Phỉ thoáng thở phào một hơi, sau đó vội vàng nói: "Đại sư, ta cần một ít dược tài, ngài biết có thể lấy được ở đâu không?"
Dần Phỉ đại sư kinh ngạc hỏi: "Ngài còn hiểu y thuật?"
Hàn Phỉ gật đầu.
"Ngài đi theo ta, lúc trước ta vân du tứ quốc có sưu tầm không ít thứ, trong đó có không ít dược tài tốt. Cũng bị ta thu được."
Sắc mặt Hàn Phỉ vui vẻ, vội vàng đuổi theo.
Lúc Hàn Phỉ nhìn thấy những thứ Dần Phỉ đại sư sưu tầm, khóe miệng liền mỉm cười, có những dược liệu này, trong lòng nàng càng thêm có cơ sở, vội vã cầm những dược tài cần thiết, Dần Phỉ đại sư cũng không để ý chút nào, chỉ lo nàng lấy không đủ, tự mình lại lật ra một ít đưa tới. Đợi đến khi hai người một lần nữa trở về phòng, lại phát hiện, người vốn nên nằm ở trên giường mê man, đã biến mất.
Sắc mặt Hàn Phỉ thay đổi, lập tức tiến lên, sờ đệm chăn, còn có hơi ấm.
"Người vẫn chưa đi xa! Mau đuổi theo!"
Hàn Phỉ lại cũng không đoái hoài tới mệt mỏi, nhét dược tài vào tay Dần Phỉ đại sư sau đó liền vội vàng đuổi theo.
Lúc này, nguyên thân đang ôm cái bụng tròn vo, lảo đảo chạy về phía trước, thế nhưng bụng quá lớn, mỗi đi một bước đều tốn rất nhiều khí lực.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.