Chẳng lẽ, mất trí nhớ có thể làm tính cách một người biến hóa nhiều như vậy sao? Bách Lý Mân Tu chỉ có thể an ủi chính mình như thế, chờ nàng khôi phục ký ức là tốt rồi.
Nghĩ tới đây, Bách Lý Mân Tu mở miệng nói: "Ta đã tìm được một đại phu rất lợi hại, hắn sẽ kiểm tra cho nàng một phen, nàng rất nhanh sẽ có thể khôi phục ký ức."
"Hàn Phỉ" hoảng loạn một hồi, thế nhưng nàng cật lực tỉnh táo lại, nói: "Ta, ta không thể như thế này mãi phải không? Ta, ta nhất định phải nhớ ra tất cả mọi thứ à?"
Bách Lý Mân Tu thấy nàng sắp bật khóc, dịu giọng, nói: "Nàng quên tất cả mọi chuyện như vậy sẽ càng sợ hãi, sớm nhớ ra thì tốt hơn."
"Hàn Phỉ" một mực phủ nhận: "Không! Ta cảm thấy bản thân hiện tại rất tốt! Ta không cần nhớ ra gì cả! Thật!"
"Hàn Phỉ.."
"Van cầu ngài, ta không muốn khám đại phu, ta hiện tại rất tốt, quên cũng chẳng sao, chỉ cần có thể tiếp tục cuộc sống như vậy, ta cũng không cần nhớ lại!"
"Nhưng mà.."
"Không nhưng mà gì hết! Nếu ta đã quên, thì có nghĩa là những ký ức ấy nhất định không có gì tốt đẹp, vì thế ta mới muốn liều mạng quên đi!"
"Hàn Phỉ" bất an vô cùng, nàng sợ một khi bị chữa khỏi, thì Hàn Phỉ kia sẽ lập tức đoạt mất thân thể nàng. Cướp đi tất cả của nàng! Chuyện này sao có thể được chứ!
Thấy sắc mặt 'Hàn Phỉ' tái nhợt, Bách Lý Mân Tu vội vã im miệng, cũng không muốn bức bách nàng, tạm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-gia-ta-se-giam-beo-ma/919594/chuong-736.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.