"Các hạ xác định không chịu nói sao?"
Rất nhanh, một thanh âm bình tĩnh truyền đến.
"Chờ một chút, y phục của ta đang bị mắc vào cành cây."
Mọi người: "..."
Đây là đang nói đùa sao!
Một nhân vật lợi hại, có thể ở dưới mí mắt họ mà trốn ở trên cây lâu như vậy, thế mà, y phục lại bị vướng vào cảnh cây à?
Hàn Phỉ cũng không muốn mất mặt như thế, nhưng mà y phục lại không nghe lời, vì thế mất một lúc lâu nàng mới vất vả kéo ra được, vốn là muốn dùng phương thức ra trận thật oanh động, hào hùng giờ coi như đi tong, nàng gãi đầu một cái, lên tiếng bắt chuyện.
"Ha, chào mọi người."
Mọi người: "..."
Hàn Phỉ nghi hoặc, chẳng lẽ cách chào hỏi của nàng có chỗ nào khong đúng sao?
Trưởng lão nhóm người kia đứng ra, hỏi lại: "Các hạ là người phương nào?"
Hàn Phỉ cười híp mắt nói: "Lúc nói chuyện với ta ngươi có thể lấy khăn che mặt xuống không?"
Câu nói này vừa ra, xoạt một tiếng, những người kia càng căng thẳng hơn.
Hàn Phỉ chậm chạp phản ứng lại, người của Bàng Thiện Quân tựa hồ từ ngàn năm trước đã thích đem ẩn giấu chính mình, tốt nhất là khiến cho không ai chú ý tới mình, nàng yêu cầu bọn họ tháo khăn che mặt xuống như thế, tựa hồ có hơi quá đáng.
"Ách, nếu các ngươi không muốn thì cũng không sao!"
"Các hạ đến cùng là ai? Vì sao lại xuất hiện ở đây?"
Hàn Phỉ lộ ra một nụ cười thật tươi, nói: "Ta chính là tới tìm các ngươi a!"
"Tìm chúng ta?"
"Tại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-gia-ta-se-giam-beo-ma/919574/chuong-716.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.