Chương trước
Chương sau
Vì thế, nhanh chóng nhét Bàng Ngụy Tân về lại gian phòng kia đi!
Linh Thiếu Thiên vô cùng tán thành nói: "Ngươi nói đúng, vì ngăn ngừa lòng người bàng hoàng, phải mau chóng xử lý! Người đến!"
"Có thuộc hạ."
"Giết tặc tử cho ta!"
"Vâng, thiếu phủ chủ!"
Dứt lời, lập tức có người vung đao hướng về phía Bàng Ngụy Tân đi đến.
Bàng Ngụy Tân bị dọa đến mức chân cẳng như nhũn cả ra, không thể thốt lên được tiếng nào.
Hàn Phỉ kinh hãi đến biến sắc, nói: "Chờ chút! Thiếu phủ chủ, ngươi làm cái gì vậy?"
Bị ngăn cản lần thức ba, ánh mắt Linh Thiếu Thiên nhìn Hàn Phỉ đã mang theo vẻ khó hiểu, nói: "Hàn huynh, hôm nay ngươi tựa hồ có hơi kỳ quái."
Hàn Phỉ bày ra sắc mặt nghiêm túc, nói "Ta cảm thấy sợ là không thích hợp."
Linh Thiếu Thiên cười lạnh một tiếng, nói: "Nơi nào không thích hợp?"
"Xử lí Bàng Phủ Chủ như vậy tựa hồ không thể giải thích."
Linh Thiếu Thiên vung tay lên, nói: "Nếu trong phòng không có tặc tử, vậy thì Bàng Ngụy Tân chính là tên tặc tử kia!"
Hàn Phỉ cũng há hốc mồm. Đây rõ chính là cố tình chụp mũ.
Linh Thiếu Thiên cứ ấn suy nghĩ của mình mà làm, cũng không để ý tới lý do không chính đáng, hắn chẳng qua chỉ là mượn lí do để hành động, muốn xử lý Bàng Ngụy Tân mà thôi.
Linh Thiếu Thiên thấy Hàn Phỉ không nói lời nào, liền kìm xuống cảm giác hoài nghi với Hàn Phỉ, tự mình rút ra bội kiếm, đi về phía Bàng Ngụy Tân. Hắn quyết định, tự mình ra tay giải quyết tên tiểu tạp chủng này.
Ngay lúc Linh Thiếu Thiên kiếm nâng lên, muốn một kiếm đâm thủng thân thể đơn bạc của thiếu niên.
"Đợi một chút." Lại vang lên một tiếng ngăn cản.
Linh Thiếu Thiên triệt để tức giận: "Hàn huynh đệ! Ngươi đến cùng là.."
Mấy chữ 'Muốn làm gì' còn chưa kịp nói ra, một cây chủy thủ, đã kề sát trên cổ Linh Thiếu Thiên, trong nháy mắt, thân thể hắn cứng ngắc.
Đám người xung quanh lập tức liền hoảng loạn, không nghĩ tới sẽ xảy ra một màn xoay chuyển tình thế như vậy, vội vàng móc ra vũ khí chĩa về phía Hàn Phỉ.
Lúc này, bàn tay nắm dao găm của Hàn Phỉ không chút nào run rẩy, vô cùng vững vàng gác trên cổ Linh Thiếu Thiên, lúc này, sắc mặt nàng vô cùng bình tĩnh, nói: "Nếu như, ta muốn bảo vệ hắn thì sao?"
Linh Thiếu Thiên động cũng không dám động, sắc mặt âm trầm đến cực điểm, hắn vạn lần không ngờ, người hắn coi trọng, lại là kẻ đầu tiên phản bội hắn.
"Hàn Phi, ngươi nghĩ kĩ chưa?"
Lần này, Linh Thiếu Thiên cũng không còn thân thiết gọi Hàn huynh nữa, mà trực tiếp gọi tên nàng.
Hàn Phỉ cười nói: "Thiếu phủ chủ, ta biết ngươi đang giận ta, nhưng không có cách nào, ta nhìn thiếu niên kia rất hợp mắt, ta không muốn hắn cứ như vậy mà chết."
Lúc này, Bàng Ngụy Tân đang bị khống chế quả thực là hận không thể tự cắt cổ đi cho rồi, hắn hổ thẹn vô cùng, vì cứu hắn, mới khiến bệ hạ bị bại lộ thân phận, đều do hắn!
Linh Thiếu Thiên tựa hồ vẫn muốn khuyên Hàn Phỉ, nói: "Hàn Phi, ngươi nghĩ kĩ chưa? Ngươi thực sự muốn đối địch với ta? Ta có chỗ nào chưa phải với ngươi? Tên tạp chủng này có thể cho ngươi cái gì? Ngươi muốn vinh hoa phú quý, quyền thế hơn người, ta đều có thể cho ngươi!"
Hàn Phỉ đột nhiên cười nói: "Nhưng mà, những thứ này ta đều không muốn, xin lỗi thiếu phủ chủ, làm phiền ngươi đi với ta một chuyến."
Linh Thiếu Thiên khẽ cắn răng, trong mắt đều là căm tức.
Hàn Phỉ nhìn về phía Bàng Ngụy Tân, nói: "Lại đây."
Bàng Ngụy Tân vội vã tránh thoát khỏi ràng buộc, chạy về phía Hàn Phỉ, mà những người kia bởi vì Linh Thiếu Thiên vẫn còn ở trong tay Hàn Phỉ, không dám ra tay ngăn cản Bàng Ngụy Tân.
"Được rồi, chúng ta đi thôi."
Hàn Phỉ cứ như vậy vừa uy hiếp Linh Thiếu Thiên, vừa dưới ánh mắt nhìn chằm chằm của toàn bộ Lăng Minh Phủ, mang theo Bàng Ngụy Tân chậm rãi rời đi.
Ra ngoài phủ, Hàn Phỉ lập tức một cước đá văng Linh Thiếu Thiên, một cánh tay khác kéo theo Bàng Ngụy Tân, thân ảnh lóe lên, nhảy mấy cái liền biến mất.
Linh Thiếu Thiên bị đạp ngã lăn trên đất, nhảy dựng lên, rống giận: "Còn ngẩn ra đấy làm gì! Đuổi theo cho ta a! Phong tỏa toàn thành! Ta muốn bọn chúng chắp cánh cũng không thoát được! Ta muốn bọn chúng phải chết!"
Toàn bộ Lăng Minh Phủ cũng bắt đầu loạn lên.
Linh Thiếu Thiên Tướng phát tiết tất cả nộ khí ra ngoài, ai cũng sợ rằng tai họa sẽ giáng lên đầu mình, cũng hận chết người gọi là Hàn tiền bối kia, trong lúc nhất thời, Hàn Phi từ cái tên được cung kính chuyển thành cái tên đáng ghét nhất.
Hàn Phỉ chẳng quan tâm đến chuyện này chút nào, lúc này, nàng đã mang Bàng Ngụy Tân đến một cái miếu Thổ Địa rách nát, tạm thời nghỉ ngơi một hồi.
May là Bàng Ngụy Tân gầy yếu, bằng không nàng khẳng định xách không nổi hắn!
Bàng Ngụy Tân núp ở một bên, đầy mặt hổ thẹn nhìn Hàn Phỉ, do dự một chút, nói: "Thật xin lỗi, bệ hạ, đều là ta sai, ta.."
Hàn Phỉ duỗi cái lưng mệt mỏi, nói: "Được rồi, bây giờ không phải là lúc nói chuyện này, ngươi có cách gì có thể liên lạc với người của ngươi không?"
Bàng Ngụy Tân vội vàng nói: "Ngày 15 hàng tháng, chúng ta sẽ gặp nhau ở khu rừng bên ngoài thành!"
Hàn Phỉ suy nghĩ một lúc, nói: "Ngày mai chính là 15."
Bàng Ngụy Tân gật đầu, nói: "Đúng thế, vì vậy ngày mai sẽ là thời cơ tốt nhất, nhưng chúng ta bây giờ.. Linh Thiếu Thiên nhất định sẽ phong tỏa toàn bộ cổng thành!"
Hàn Phỉ liếc mắt nhìn Bàng Ngụy Tân, nói: "Ta không sợ hắn phong tỏa cổng thành, nhưng ta cũng không thể mang ngươi ra ngoài."
Bàng Ngụy Tân có chút mất mát, nhưng sau đó lại đầy mặt căm phẫn sục sôi nói: "Bệ hạ! Ta không sao! Ngài không cần lo lắng! Ngài cứ việc đi đi!"
Hàn Phỉ cười nhạo nói: "Ta rời khỏi nơi này không quá nửa ngày, ngươi sẽ lập tức bị Linh Thiếu Thiên bắt được."
Bàng Ngụy Tân nói không ra lời, bởi vì đây là sự thực, hắn là người trọng yếu nhất của Bàng Thiện Quân, hắn có đầu óc nhất, hắn cũng từng vô cùng đắc chí vì mình có một cái đầu lợi hại, bởi vì hắn thông minh tài trí, hắn có thể chỉ bằng chừng ấy tuổi, lấy thân phận của một người ngoài mà ngồi lên vị trí Phủ Chủ.
Nhưng hiện tại Bàng Ngụy Tân biết rõ, đứng trước thực lực tuyệt đối, mọi âm mưu tài trí đều vô giá trị!
Hàn Phỉ nhìn dáng vẻ thất lạc của hắn, cũng không an ủi, thiếu niên chung quy cũng phải trải qua chút ngăn trở mới có thể trưởng thành.
"Đứng lên đi." Hàn Phỉ đột nhiên nói.
Bàng Ngụy Tân kinh ngạc ngẩng đầu lên.
"Sao cơ?"
"Ta dẫn ngươi đến một chỗ."
"Nơi nào?"
"Đi theo ta."
"Chúng ta đến cùng là muốn đi nơi nào.."
Hàn Phỉ liếc xéo hắn một cái, nói: "Đi một chỗ có thể bảo đảm an toàn cho ngươi."
Bàng Ngụy Tân rất hiếu kỳ, chẳng lẽ trong thành còn có một nơi như thế sao?
Vì thế, lúc Bách Lý Mân Tu nhìn thấy Hàn Phỉ mang theo một người thiếu niên xuất hiện, thân hình thẳng tắp của hắn tựa hồ có hơi cứng ngắc.
Vào lúc hắn cố gắng khắc chế tà niệm của bản thân mà chuẩn bị rời đi, Hàn Phỉ lại tự mình chạy tới?
Hàn Phỉ cười nói: "Nha, Tiểu Bạch, chúng ta lại gặp nhau!"
Bách Lý Mân Tu hít sâu vào một hơi, nói: "Làm sao lại tới đây?"
Hàn Phỉ tiện tay đẩy Bàng Ngụy Tân đang đứng bên cạnh lên, nói: "Tạm thời giúp ta trông giữ tên tiểu tử ngốc này một thời gian."
Lúc này, cằm của Bàng Ngụy Tân đã sắp rơi xuống đất.
Cái này, cái này, chuyện này..
Đây không phải là Hoàng Đế Vân Hỏa Bách Lý Mân Tu sao!
Hắn là người của Bàng Thiện Quân, theo bản năng đều dựa vào tin tình báo mà sống sao có thể không biết dáng vẻ cùng thân phận của Bách Lý Mân Tu chứ!
Ông trời ơi, đây chính là vua của một nước đấy!
Làm sao một nhân vật nhỏ nhoi như hắn lại có thể nhìn thấy a!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.