Vì thế, nhanh chóng nhét Bàng Ngụy Tân về lại gian phòng kia đi!
Linh Thiếu Thiên vô cùng tán thành nói: "Ngươi nói đúng, vì ngăn ngừa lòng người bàng hoàng, phải mau chóng xử lý! Người đến!"
"Có thuộc hạ."
"Giết tặc tử cho ta!"
"Vâng, thiếu phủ chủ!"
Dứt lời, lập tức có người vung đao hướng về phía Bàng Ngụy Tân đi đến.
Bàng Ngụy Tân bị dọa đến mức chân cẳng như nhũn cả ra, không thể thốt lên được tiếng nào.
Hàn Phỉ kinh hãi đến biến sắc, nói: "Chờ chút! Thiếu phủ chủ, ngươi làm cái gì vậy?"
Bị ngăn cản lần thức ba, ánh mắt Linh Thiếu Thiên nhìn Hàn Phỉ đã mang theo vẻ khó hiểu, nói: "Hàn huynh, hôm nay ngươi tựa hồ có hơi kỳ quái."
Hàn Phỉ bày ra sắc mặt nghiêm túc, nói "Ta cảm thấy sợ là không thích hợp."
Linh Thiếu Thiên cười lạnh một tiếng, nói: "Nơi nào không thích hợp?"
"Xử lí Bàng Phủ Chủ như vậy tựa hồ không thể giải thích."
Linh Thiếu Thiên vung tay lên, nói: "Nếu trong phòng không có tặc tử, vậy thì Bàng Ngụy Tân chính là tên tặc tử kia!"
Hàn Phỉ cũng há hốc mồm. Đây rõ chính là cố tình chụp mũ.
Linh Thiếu Thiên cứ ấn suy nghĩ của mình mà làm, cũng không để ý tới lý do không chính đáng, hắn chẳng qua chỉ là mượn lí do để hành động, muốn xử lý Bàng Ngụy Tân mà thôi.
Linh Thiếu Thiên thấy Hàn Phỉ không nói lời nào, liền kìm xuống cảm giác hoài nghi với Hàn Phỉ, tự mình rút ra bội kiếm, đi về phía Bàng Ngụy Tân. Hắn quyết định, tự mình ra tay giải quyết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-gia-ta-se-giam-beo-ma/919572/chuong-714.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.