Một tiếng 'A Hỏa' này giống như xuyên qua ngàn năm, chậm rãi truyền vào trong lòng Bách Lý Mân Tu, hắn cầm chén trà, dần dần siết chặt, cổ họng có chút khàn khàn, chậm rãi nói: "Sao ngươi biết.. ta đã tỉnh?"
Ánh mắt Hàn Phỉ có chút mơ màng, nàng giống như đang nhìn hắn, lại giống như qua hắn để nhìn một bóng dáng khác, nói: "Bởi vì, ánh mắt ngươi."
Bách Lý Mân Tu tựa hồ đang cười, nụ cười mang theo cay đắng, nói: "Hàn Phỉ, ngươi vẫn luôn nhạy bén như thế. Cái gì cũng không thể gạt được ngươi."
Ngữ khí hắn rất nhẹ nhàng, giống như cơn gió nhẹ nhàng lướt qua vậy, khiến Hàn Phỉ cảm thấy, bọn họ thân ngồi ở chỗ này, mà thời gian, đã xuyên về ngàn năm trước.
Năm ấy, hắn luôn yêu thích cùng nàng ngồi dưới tàng cây uống trà, trong mọi người, tựa hồ chỉ có A Hỏa là thích yên tĩnh nhất, lúc bị bọn họ náo lỗ tai, Hàn Phỉ luôn thích lén lút chạy đến quán trà của Vân Hỏa, trộm nhàn nhã, uống chén trà, có lúc không nói lời nào cả một ngày, đến cuối cùng, luôn là Hàn Linh bất đắc dĩ mang nàng về, xử lý đống sự vụ.
Khi đó, dường như chỉ cần ngẫm lại, đã cảm thấy ấm áp, cảm giác ấm áp này khiến khoảng cách vô hình ngăn giữa bọn họ bị hóa giải không ít, ý cười trên mặt Hàn Phỉ cũng chân thực không ít.
"Chuyện của ngươi đã làm xong chưa?" Hàn Phỉ thuận miệng hỏi.
Ánh mắt Bách Lý Mân Tu chậm rãi nhìn ra phía ngoài, 'ừm' một tiếng.
Hàn Phỉ giống như nhớ đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-gia-ta-se-giam-beo-ma/919570/chuong-712.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.