Vào lúc Hàn Phỉ đang đau đầu, có mấy người liền nhìn kẻ yếu nhớt là nàng không hợp mắt. Dựa vào cái gì mà cọng giá kia có thể hưởng thụ đãi ngộ cao nhất của Lăng Minh Phủ dành cho môn khách như vậy! Cũng không biết thiếu phủ chủ là coi trọng hắn ta cái gì! Có người thấy ngứa mắt, liền tự nhiên có người sẽ đến cửa khiêu khích, ngày hôm sau, Hàn Phỉ vẫn còn ở trầm tư suy nghĩ phải làm thế nào mới có thể tìm ra Bàng Ngụy Tân, cửa phòng của nàng bị đẩy ra không chút khách khí. Hàn Phỉ kinh ngạc nhìn sang, là mấy nam nhân vóc người khôi ngô, giờ khắc này thấy Hàn Phỉ ở gian phòng cũng lộ ra vẻ thỏa mãn. "Ngươi chính là Hàn Phi?" Bọn họ khoa trương hỏi. Hàn Phỉ đứng lên, bình tĩnh nói: "Tìm ta có việc sao?" "Ngươi và ta cũng đều là môn khách của Lăng Minh Phủ, tự nhiên là nên làm quen lẫn nhau một chút, dù sao sau này đều cùng là cộng sự." Hàn Phỉ sao lại không biết dự định của những người này? Nhưng hôm này nàng thật sự là không có công phu đi phản ứng với chúng, nếu không tìm ra Bàng Ngụy Tân ở nơi nào, chỉ sợ đối phương thật sẽ chết đấy! "Hôm nay thân thể ta không thoải mái, ngày khác lại nói đi." Ý tứ trục khách trong lời nói đã hết sức rõ ràng, ngay cả giả tạo ứng phó một hồi Hàn Phỉ cũng chẳng muốn nói. Mấy người kia lập tức phẫn nộ, nói: "Hàn huynh đệ không cho chúng ta mặt mũi như vậy, sợ là quá kiêu ngạo đi!" "Đúng đấy, chúng ta tự thân đến cửa mà ngươi chẳng thèm động đậy như thế sao?" "Có dám đi ra cùng chúng ta so tài một phen không!" Hàn Phỉ đứng lên, thân hình gầy yếu so với vóc dáng khôi của chúng hình thành sự so sánh mãnh liệt, nhưng Hàn Phỉ không e sợ chút nào, nói: "Ta nói, thân thể ta không thoải mái, nếu như các ngươi có chỗ nào không phục, ngày khác hãy nói! Hiện tại, ra ngoài cho ta." Mấy người kia triệt để tức giận, không quản cũng không lên tiếng chào hỏi, trực tiếp liền động thủ. Hàn Phỉ nhìn quyền đầu lao đến, ở trong mắt người khác là một nắm đấm vô cùng mãnh liệt, nhưng với nàng động tác này giống như bị chậm lại vậy, nghiêng đầu liền dễ dàng né qua. Quyền của người kia không nặng, lại tới lần thứ hai, quyền phong rất nhanh, đây cũng là nguyên nhân lúc trước Linh Thiếu Thiên tuyển chọn hắn làm môn khách, nhưng tốc độ nắm đấm trước đây hắn vẫn lấy làm kiêu ngạo, sau một hồi lâu cũng không hề đánh trúng Hàn Phỉ. Thân ảnh gầy yếu kia luôn nhẹ nhàng tránh ra, còn bày ra một độ cong vô cùng đẹp đẽ. Tình cảnh này rơi vào mấy trong mắt mấy người khác liền trở thành nỗi khiếp sợ. Động tác nhanh chóng như thế, tránh né một cách lưu loát như thế, đây quả thực là không thể nào a! Nhưng hiện tại, lại có người có thân thể mềm mại như thế! Cái này, đây còn là một nam nhân sao? Sự mểm dẻo, linh hoạt này còn tốt hơn so với đàn bà phụ nữ đấy! Tiểu bạch kiểm quả đúng là tiểu bạch kiểm! Sau mấy lần so chiêu, người kia ngừng tay, nói: "Ngươi chỉ biết trốn trốn tránh tránh sao?" Hàn Phỉ đứng ở nơi đó, lạnh lùng nói: "Ngươi muốn ta công kích? Ngươi còn chưa đủ tư cách." "Ngươi!" "Được rồi, được rồi, các ngươi ở đây cãi vã cái gì thế?" Giọng Linh Thiếu Thiên vang lên từ phía sau, hấp dẫn ánh mắt của tất cả mọi người. Hàn Phỉ ngẩng đầu lên, đã nhìn thấy Linh Thiếu Thiên chậm rãi đi tới, nhưng vừa rồi, Hàn Phỉ đã nhìn thấy người này trốn ở sau một cây cột, nhìn tình thế phát triển. Hàn Phỉ thầm cười lạnh một tiếng, quả nhiên tên thiếu phủ chủ này chính là một con cáo già, chỉ sợ cũng là không thể chờ đợi được muốn xem bọn họ đánh nhau, nhằm đánh giá thực lực của họ cùng với phạm vi có thể lợi dụng. "Thiếu phủ chủ! Sao ngài lại ở chỗ này?" "Ta đây không phải nhìn thấy các ngươi đang đang bắt nạt Hàn huynh sao? Vội vã chạy tới, được rồi, đánh cái gì?" "Thiếu phủ chủ ngài hiểu nhầm rồi, chúng ta không đánh nhau, chúng ta chỉ là luận bàn một chút võ nghệ a!" "Đúng đúng đúng, chỉ là luận bàn một chút võ nghệ thôi, nếu không thân thể sẽ trở nên lười nhác mất!" Hàn Phỉ nghe mấy người này ngụy biện, cũng không phản bác, mà Linh Thiếu Thiên cũng theo đó hạ một bậc thang, nói: "Các ngươi ở đây vừa đúng lúc, hôm nay có một nhóm người đến đập quán, giáo huấn bọn họ một chút cho ta, để họ biết Lăng Minh Phủ không phải dễ bị ức hiếp!" Nghe thấy Linh Thiếu Thiên nói, những người kia cũng lộ ra vẻ cùng chung mối thù, rất nhiều người đã có ý tứ muốn lập tức xông đi đánh người. Những môn khách này ở đây lâu, đã sớm bị Linh Thiếu Thiên triệt để tẩy não, coi lời hắn nói là chân lý. Lúc này Hàn Phỉ thật sự không tiện biểu hiện ra vẻ không hài hòa, liền cũng gật đầu đồng ý, Linh Thiếu Thiên liền dẫn người hướng về cửa chính đi đến. Hàn Phỉ đi phía sau cùng, biểu hiện bình tĩnh nhất, lúc sắp đến đại sảnh, Hàn Phỉ đột nhiên ngửi thấy một trận hương vị, bước chân nàng hơi dừng lại một hồi, ánh mắt bắt đầu tìm kiếm khắp nơi, đã nhìn thấy một nha hoàn nâng một cái chậu sắt vội vội vàng vàng đi tới, mà mùi kia chính là từ trong chậu phát ra. Hàn Phỉ vội vã dừng lại, nói: "Ta đột nhiên đau bụng, muốn đi nhà xí!" Những người còn lại cũng dừng bước lại, Linh Thiếu Thiên nhìn Hàn Phỉ thực sự ôm bụng, lộ ra vẻ mặt thống khổ, liền lo lắng nói: "Hàn huynh ngươi không sao chứ? Làm sao đang yên đang lành lại đau bụng đây?" Hàn Phỉ thống khổ nói: "Chắc là vừa ăn phải đồ bị hư, ta muốn đi nhà xí, các ngươi đi trước đi, ta rất nhanh sẽ đuổi tới!" Linh Thiếu Thiên mặc dù cảm thấy kỳ quái, nhưng cũng không có cách nào ngăn cản, dù sao con người có ba cái gấp, không thể làm gì khác hơn là phất tay một cái, nói: "Vậy ngươi mau đi đi!" Hàn Phỉ ngay lập tức quay đầu rời đi, trước khi đi còn nghe thấy mấy người kia xem thường nói. "Hắn không phải là sợ đấy chứ? Cho nên mới dùng một cái cớ như thế?" "Haha haha, nhất định là luống cuống! Không sao, thiếu phủ chủ, có mấy người chúng ta là đủ rồi!" "Đúng đấy, chúng ta sẽ lập tức lấy lại danh dự cho ngài!" Hàn Phỉ cười lạnh một tiếng, cũng không thèm quan tâm bọn họ bình luận, lần theo tuyến đường mấy nô tì kia vừa đi, không bao lâu đã nhìn thấy cô ta lắc mình tiến vào một gian nhà. Hàn Phỉ vội vàng đuổi theo. Đó là một cái sân tồi tàn, giấu phía sau một rừng trúc nhỏ, Hàn Phỉ đúng là không hề chú ý tới còn có một chỗ như vậy. Hàn Phỉ do dự một chút, chỉ nghe thấy bên trong truyền đến từng tiếng ho khan kịch liệt giống như muốn ho ra cả phổi vậy. "Công tử, ngài uống chút nước đi, đã lâu rồi ngài còn chưa uống một ngụm nước nữa!" "Không, không cần, khụ khụ khụ.." Lại là một trận tiếng ho khan. Hàn Phỉ thả nhẹ bước chân, sau một khắc lập tức nhảy lên trên xà nhà, bởi vì phía trước có một đội vệ binh đang đi tuần. Đợi đến khi người tuần tra đi khuất, Hàn Phỉ mới nhảy xuống, trong lòng đại thể đã đoán được đây là nơi nào. Có trọng binh trông coi, mùi máu tanh, tiếng ho khan.. Hàn Phỉ không thể không cảm thán vận khí của mình quá tốt, trong lúc còn đang phiền não làm sao tìm được người kia, liền cứ như vậy dễ dàng đụng được. Nếu như nàng không đoán sai, người ho khan bên trong đã sắp chết rồi, chính là Bàng Ngụy Tân. Hàn Phỉ cũng không lập tức xông vào, hành động này quá lỗ mãng, chờ trời tối, nàng sẽ trở lại thăm. Sau khi quyết định chủ ý, Hàn Phỉ lặng lẽ rời đi, dù sao bây giờ nàng là môn khách của Lăng Minh Phủ, vậy thì cũng phải ra dáng một môn khách chứ.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]