Chương trước
Chương sau
Nếu như bị tên đầu lâu kia biết, bên ngoài có người đang thương nhớ vợ hắn, e là hắn sẽ ngay lập tức đi đào phần mộ tổ tông của tên đó, lôi hài cốt tỉnh lại, sau đó mạnh mẽ giáo huấn Hồng Cội một hồi, làm cho Hồng Cội thử qua tư vị bị tổ tông đánh là như thế nào!
Đương nhiên, Khôi Nam không biết, chẳng qua là cảm thấy trong lòng rất khó chịu.
Dáng vẻ của hắn khiến Hác lão bản kinh ngạc hỏi: "Chàng sao thế? Sao lại che ngực?"
Khôi Nam dừng bước lại, rầu rĩ nói: "Không rõ, chẳng qua là cảm thấy ở nơi nào đó có kẻ đáng chết chờ ta đi thu thập."
Hác lão bản trôi chảy hỏi: "Người nào?"
Khôi Nam nghĩ rất lâu, nói: "Không biết."
Hác lão bản không nói gì, cũng từ bỏ tiếp tục vấn đề này với Khôi Nam, chỉ cho là người đàn ông này đột nhiên ấm đầu.
Bên ngoài, mặc cho Hồng Cội có cười cợt làm càn ra sao, trong Vũ Châu thành vẫn không có chút phản ứng, lặng lẽ, cổng thành đóng chặt, một người cũng không xuất hiện.
Dần dần, Hồng Cội cũng mất kiên nhẫn, trực tiếp quay về phía thủ hạ nói: "Nếu bọn chúng thích làm con rùa đen rút đầu, chúng ta cũng không cần khách khí, trực tiếp đập vỡ cái mai rùa này ra! Ta cũng không tin, chúng còn có thể ẩn núp không chịu thò ra."
Hồng Cân không biết, chờ chút nữa hắn liền sẽ bị chính câu nói nói này của mình làm cho mất mặt!
Hắn trực tiếp sai người ta nhấc theo mộc đầu, chuẩn bị phá cổng thành, nhưng còn không chờ bọn hắn tới gần thành môn, trên tường thành vốn không có một bóng người đột nhiên giống như cỏ mọc sau mưa vậy, đồng loạt xuất hiện rất nhiều bóng người.
Hồng Cội ở phía dưới hô: "Đồ con rùa các ngươi có chịu đi ra không? Nếu không thì nhìn ta phá tan cái mai rùa đen của các ngươi đây!"
Hàn Phỉ đứng ở chính giữa, từ trên cao nhìn xuống đội quân đông như kiến ở bên dưới, bĩu môi xem thường, không biết có phải là do ánh mắt nàng quá cao hay không, mà nàng cảm thấy những kẻ phía dưới quá rác rưởi!
Nhìn cách bày trí kìa!
Nhìn trận hình kia xem!
Nhìn đám người đứng vô pháp vô chương, đi đứng lung ta lung tung kia xem!
Cùng với, cái tên tướng quân thống soái tai to mặt lớn này nữa! Con ngựa hắn đang cưỡi kia sợ là sắp bị đè cho bẹp dí rồi!
Người như vậy làm thế nào có thể chỉ huy các binh sĩ xông pha chiến đấu đây? Binh lính như vậy còn có thể chiến thắng sao?
Đại chiến với một đội quân như vậy, Hàn Phỉ thậm chí cũng còn cảm thấy sỉ nhục chính mình!
Bởi vì ánh mắt xem thường của Hàn Phỉ quá mức rõ ràng, khiến Hác lão bản đứng bên cạnh lặng lẽ hỏi: "Hàn cô nương, ngươi cảm thấy lần chiến đấu này thế nào?"
Hàn Phỉ quay đầu, nhìn ra tia lo lắng dưới gương mặt trấn định của Hác lão bản, lập tức hiểu rõ, cười nói: "Yên tâm đi, Khôi Nam không có chuyện gì."
Bị vạch trần tâm tư, Hác lão bản trên có chút vẻ lúng túng, không tự nhiên giải thích: "Ta không phải là đang hoài nghi năng lực của ngươi, ta.."
Hàn Phỉ cười híp mắt nói: "Ta biết, ta biết, ta rất hiểu, yên tâm đi, ta sẽ không chế nhạo ngươi."
Hàn Phỉ càng nói như vậy, Hác lão bản lại càng đỏ mặt, cuối cùng thẳng thắn không lên tiếng, ngược lại là Hàn Phỉ hỏi đến một câu: "Khi nào thì các ngươi hoàn thành chuyện tốt đấy?"
Hác lão bản nghi hoặc: "Sao?"
Hàn Phỉ thấy nàng không hiểu, càng nói thẳng: "Chính là thành hôn ấy!"
Khuôn mặt đẹp đẽ của Hác lão bản lập tức liền hồng thấu, đỏ lên như trái táo vậy, trông rất đẹp mắt.
"Ngươi, ngươi nói cái gì nha! Cái, cái này sao có thể, ta, chúng ta.."
Hàn Phỉ chính rất thích dáng vẻ tiểu nữ nhân e thẹn này của Hác lão bản, cười nở hoa, nói: "Gạo đã nấu thành cơm, làm sao vẫn thẹn thùng như thế hả?"
Hác lão bản cảm giác bản thân đi tìm Hàn Phỉ nói chuyện quả thực chính là ngu ngốc!
Hàn Phỉ thấy chọc ghẹo nàng ấy có chút quá đáng, cũng hiểu rõ đạo lí biết điểm dừng đúng lúc mới là sáng suốt, ho khan mấy lần, nói: "Chuyện cười chuyện cười, đùa giỡn thôi, ngươi đừng căng thẳng, có điều, Khôi Nam đúng là người đáng để phó thác."
Thấy ngữ khí của Hàn Phỉ đột nhiên nghiêm túc, Hác lão bản cũng dần bình tĩnh lại, trong đầu giống như nhớ lại điều gì đó, mỉm cười ôn nhu nói: "Ta biết chàng rất tốt, biết rõ hơn ai hết."
Hàn Phỉ gật đầu, nói: "Ta chúc phúc cho các ngươi."
Hác lão bản không giấu nổi nụ cười, cuối cùng tìm cớ rời đi, Hàn Phỉ nhìn bóng hình xinh đẹp của nàng ấy rời đi, chậm rãi thu lại nụ cười, khe khẽ thở dài một hơi, nói: "Khôi Nam, thân thể ngươi cùng nàng không giống nhau, ngươi có nghĩ tới trăm năm về sau, nàng chết đi, vậy thì ngươi chính là người sẽ phải chịu đựng mọi thống khổ không?"
Phía sau.. Không biết từ lúc nào, một bóng lưng kiên định đứng đó, nhìn chăm chú bóng lưng Hác lão bản.
Một lúc lâu sau, Khôi Nam cay đắng nói: "Thuộc hạ biết."
Hàn Phỉ hé miệng, nói: "Ta từng không đồng ý ngươi cùng nàng, sống sót mà phải chịu đựng thống khổ khi người yêu chết thật sự là quá tàn nhẫn."
Chân thân của Khôi Nam cũng không phải là người sống, hắn bất tử bất diệt, không chịu sự ràng buộc của thời gian, đối với người thường mà nói nếu đây chính là điều đáng hâm mộ, dù sao hắn chính là đại biểu vĩnh sinh, nhưng..
Hác lão bản là người bình thường, nàng sẽ có sinh lão bệnh tử, xinh đẹp của nàng sẽ không trường tồn, sẽ có ngày Khôi Nam nhìn nàng dần gia đi, nếp nhăn ngày càng nhiều lên, sẽ có ngày nàng phải chết, hòa thành bùn đất, vậy hắn nên làm gì?
Hàn Phỉ lại nói: "Ta biết rõ ngươi sẽ không cam lòng thức tỉnh Hồn Cốt của nàng."
Thành thật mà nói, nếu Khôi Nam đồng ý, hoàn toàn có thể triệu hoán hài cốt của Hác lão bản lên, nhưng khi tỉnh lại, Hác lão bản sẽ không nhớ điều gì hết, lãng quên tất cả mọi chuyện lúc còn sống, vẻn vẹn chỉ là một người không có trí lực, sẽ chỉ là một bộ xương nghe hiểu được những mệnh lệnh đơn giản thôi. Bộ xương như vậy, không phải là người hắn yêu.
Thậm chí, như vậy càng tàn nhẫn.
Vô luận như thế nào, Khôi Nam cũng sẽ một mình chịu đựng thống khổ kia, điểm này, chính là chỗ Hàn Phỉ lo lắng.
Bàn tay rũ xuống của Khôi Nam nắm thành quyền, nói: "Ta có thể chịu đựng tất cả."
Hàn Phỉ không nói nữa, hắn đã lựa chọn, vậy nàng liền không can thiệp nữa, đối với thủ hạ, Hàn Phỉ luôn dành cho họ quyền tự do đặc biệt lớn.
Khôi Nam nhìn về phía Hàn Phỉ, chăm chú nói: "Thuộc hạ chỉ hy vọng bệ hạ đừng đề cập chuyện này trước mặt nàng ấy."
Hàn Phỉ ngẫm nghĩ, nói: "Nàng ấy rất thông minh."
Ý của nàng là e không bao lâu nữa, Hác lão bản cũng sẽ nhận ra được vấn đề này, hiện tại nàng chỉ đang rơi vào ái tình ngọt ngào, không có phản ứng mà thôi.
Khôi Nam đáp lại: "Vậy cứ chờ ngày đó rồi lại bàn."
Hàn Phỉ gật đầu, đáp ứng: "Được."
Khôi Nam thì thầm: "Đạ tạ bệ hạ."
Hàn Phỉ cười nói: "Cảm ơn ta làm cái gì.."
Lời vẫn chưa nói hết, chỉ nghe thấy một tiếng tiếng nổ vang rền ở bên tai cách đó không xa, mà mặt đất cũng chấn động một hồi.
Hàn Phỉ lập tức híp mắt lại, quay đầu nhìn về phía đó, thì ra, là quân đội của Hồng Cội đẩy ra một cây đại pháo, bắn về phía bọn họ, chấn động cùng tiếng nổ vừa rồi chính là tiếng đạn pháo nổ tung, chỉ là đáng tiếc, độ chính xác vô cùng kém, chưa kịp đến tường thành thì đã nổ rồi.
Ánh mắt Hàn Phỉ trầm xuống, lóe lên quang mang nguy hiểm, chậm rãi nói: "Ta ghét nhất là bị người khác nhảy vào họng lúc đang nói đấy."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.