Chương trước
Chương sau
Lúc đội Thanh Khiết mặt xám như tro ngồi dưới đất, Hàn Phỉ mới khoan thai đến, nhìn thấy cảnh tượng này hơi kinh ngạc, hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì thế?"
Tất cả mọi người không nói lời nào. Hác lão bản cũng có chút đỏ mặt, cũng không thể nói đây là do tên lỗ mãng Khôi Nam vì hồng nhan mà trùng quan nhất nộ chứ? Nói ra xấu hổ chết mất.
Hàn Phỉ nhìn mọi người một cái, có vẻ không có ai muốn cho nàng đáp án, nàng cũng không quá để ý, trực tiếp tiến lên, nhìn những người này, nói "Là ai phái các ngươi tới?"
Lão đại bị bẻ gãy tay chậm rãi ngẩng đầu lên, vừa nhấc mắt liền đối diện với một tấm mặt nạ màu bạc băng lãnh, nhất thời sợ đến quát to một tiếng, trong miệng hô: "Đừng tới đây! Đừng tới đây! Các ngươi là lũ ma quỷ!"
Hàn Phỉ có chút câm nín, quay đầu nhìn về phía Khôi Nam, sau đó phát hiện vẻ mặt có chút chột dạ của tên thủ hạ đắc lực nhất này.
Đây là cái quỷ gì thế?
"Không có ý định giải thích một chút sao?"
Khôi Nam tiến lên một bước, sức lực không đủ nói: "Lá gan của chúng quá nhỏ, thủ hạ còn chưa kịp làm gì."
Khóe miệng Hàn Phỉ giật giật, đây là ngươi dọa bọn chúng sợ đến thiếu điều chết đi thôi đấy!
Hàn Phỉ cũng từ bỏ ý định tiếp tục khảo tra, nói: "Tra một chút về chúng đi, xem là ai chống lưng, trắng trợn không kiêng dè bắt người đi như thế tuyệt đối không phải là thế lực bình thường."
Nghe thấy Hàn Phỉ dặn dò, Khôi Nam biểu thị, hắn hết sức vui vẻ tiếp thu nhiệm vụ này, Hàn Phỉ mỉm cười đồng ý.
Nhìn thấy đội Thanh Khiết trước đây diễu võ dương oai ngông cuồng tự đại vậy mà nay lại bị thu thập dễ như ăn cháo như thế, không ít người cũng hưng phấn kích động, nhất là lúc nhìn thấy tấm mặt nạ màu bạc trên mặt Hàn Phỉ, tựa hồ trong lúc vô hình mọi người đều sản sinh cảm giác tin cậy hoàn toàn, chỉ là.. cũng có người lo lắng.
"Liệu có bị trả thù không? Mọi người chúng ta cũng không chịu nổi đâu."
"Đúng vậy a, những người này chuyện gì cũng làm ra được."
"Ai, chúng ta có nên thả bọn chúng ta không?"
Nghe thấy những câu nói này, Hàn Phỉ dừng bước lại, xoay người nhìn về phía mấy người tính tình nhu nhược kia, nói: "Các ngươi có biết tại sao chỉ cần dựa vào mấy người bọn chúng liền có thể làm các ngươi cửa nát nhà tan không?"
Những người kia lắc đầu.
Hàn Phỉ từng chữ từng câu nói: "Bởi vì, bọn chúng trắng trợn không chút kiêng dè, nhưng các ngươi im lặng mà chấp thuận. Nếu muốn được an bình che chở, vậy thì đầu tiên phải tự mình trở nên mạnh mẽ."
Lưu lại câu nói này, Hàn Phỉ liền đi trước, nếu chuyện của những kẻ này đã được giải quyết, vậy nàng vẫn nên vội vàng làm việc khác, nghĩ đến bao nhiêu việc chồng chất đang chờ, Hàn Phỉ liền cảm thấy đau hết đầu.
Mà người của đội Thanh Khiết sau khi vào thành liền không hề có tin tức gì lập tức truyền ra bên ngoài, những thế lực vốn rục rà rục rịch cũng đều yên tĩnh lại.
Cũng không phải bởi vì đội Thanh Khiết lợi hại đến mức nào, chúng chẳng qua chỉ là lũ lâu la, bình thường chỉ biết bắt nạt kẻ yếu thôi, bị chỉnh đốn cũng không kỳ quái, ngược lại là sau lưng đội Thanh Khiết là Hồng Cội tướng quân đáng phải kiêng kỵ một hồi.
Đội Thanh Khiết có thể trắng trợn không kiêng dè cướp người đoạt tiền như thế còn không phải là bởi vì sau lưng có một Hồng Cội Đại Tướng Quân chống sao!
Nói đến mới thấy, vị Hồng Cội Đại Tướng Quân này cũng không phải tướng quân lợi hại như thế nào, ở Minh Quốc nhiều lắm cũng chỉ là một tướng quân hạng ba, chỉ huy binh lính hạng ba, canh chừng một tuyến biên giới tương đối an toàn.
Nhưng dù là tướng quân hạng ba điều khiến đám binh lính hạng ba thì cũng là một đội quân a! Mà sức ảnh hưởng của quân đội đối với người bình thường vẫn phi thường vang dội cùng chấn nhiếp, đây không chỉ là vấn đề năng lực cá nhân mạnh hay yếu, bất kỳ cao thủ hoặc thế lực nào cũng không dám nói có thể trực tiếp đối mặt với một đội quân đâu!
Nhất là dù bản sự của Hồng Cội tướng quân này không có bao nhiêu, nhưng hắn còn có một nghĩa huynh gọi là Đâm Long, vị Đâm Long này cũng là một tướng quân, song hắn cũng không phải là một tướng quân hạng ba, đó là tướng quân đã thật sự thắng trận! Quân công cũng không biết lập được bao nhiêu, bây giờ ở trước mặt Tề Vương nhận không biết bao nhiêu sủng ái!
Cho nên, điều này cũng dẫn đến Hồng Cội tướng quân ở vùng phụ cận gần đây đều không có đối thủ, người nào thấy hắn cũng phải cúi đầu mà đi, hắn cũng vui vẻ ở nơi này làm một Thổ Hoàng Đế, quãng thời gian trước hắn còn thừa dịp bệnh dịch bạo phát mà phát tài, tiền của phi nghĩa hắn vơ vét được chính là dựa vào cái gọi là đội Thanh Khiết chứ đâu!
Trên trời rơi xuống tai họa, khắp nơi bệnh dịch bạo phát, bách tính thương vong thảm trọng, vào lúc tìm khắp chốn không có cách giải quyết bệnh dịch, nhân đạo hủy diệt tựa hồ là cách giải quyết nhanh nhất, tiêu diệt ngọn nguồn, vậy thì dĩ nhiên là không thể truyền nhiễm ra nữa, chính bởi vì như vậy, lúc đội Thanh Khiết thành lập liền được phía trên nhất trí đồng ý, mà Hồng Cội cũng thừa dịp thời cơ này, mượn danh nghĩa việc công, kì thực là để gom tiền!
Trừ bắt người, bọn họ còn còn quét hết sạch nhà bách tính, mọi thứ đáng giá đều bị mang đi, không bỏ ra nổi tiền đến chuộc thân, cho dù là người khỏe mạnh thì cũng giết, tạo thành bao nhiêu tội nghiệt những người này cũng không để ý!
Không phải không có người bất bình với cách làm này của Hồng Cội, nhưng nghĩ đến vị nghĩa huynh kia của hắn, nhiệt huyết có nhiều hơn nữa cũng nguội lạnh, trong loạn thế, bảo toàn tính mạng của mình vẫn quan trọng hơn.
Hiện tại bất thình lình, một đám người ngoại lai đến đóng quân tại Vũ Châu thành, đã vậy còn khoa trương động thủ đối với đội Thanh Khiết! Bọn họ là không rõ ràng nội tình, nghé con không sợ cọp, hay là có núi lớn để dựa vào?
Rất nhiều suy đoán gợi ra một vòng phân tranh, mà thành Quái Thú, không, là thành Vũ Châu vẫn đang thanh thản ổn định kiến tạo.
Đêm đó, trong một căn lều của quân doanh nào đó, vang lên tiếng rống giận dữ.
"Ngươi nói thật sao? Những người kia thực sự làm như thế?"
"Đúng vậy, tướng quân, có thể xác định, những tên nhà quê dã man này còn không biết đến uy lực của tướng quân, chúng đây là đang gây hấn với ngài!"
Sau đó chính là tiếng ầm ầm loảng xoảng, giống như có đồ vật bị hung hăng đập xuống đất.
"Khiêu khích? Dám to gan khiêu khích bổn tướng quân!"
"Tướng quân, chúng ta phải cho bọn chúng một bài học, miễn cho bị bắt nạt, còn không dám lên tiếng, người bên ngoài nhìn vào sẽ cho chúng ta là thế nào a!"
"Tập hợp! Tất cả tập hợp cho ta! Thật sự là lật trời rồi, ở trong địa bàn của lão tử còn dám khoa trương như vậy! Vừa vặn, nghĩa huynh của ta ít ngày nữa sẽ đến thăm, ta phải cố gắng giết chết đám người này để có thể ăn nói với nghĩa huynh ta!"
"Đâm Long tướng quân cũng tới sao? Đây là thật à!"
"Hừ, nghĩa huynh của ta há lại nói đùa sao! Nói đến thì sẽ đến! An bài thật kỹ cho ta, nhớ kỹ, không cho phép xuất hiện bất kỳ bất ngờ nào! Còn nữa, nghĩa huynh của ta yêu thích nữ sắc, tìm cho ta một vài mỹ nhân lại đây!"
"Vâng, tướng quân! Bảo đảm hoàn thành nhiệm vụ!"
"Đi xuống đi, ta muốn chỉnh tốt bọn dân đen mới đến kia! Để bọn hắn biết rõ sự lợi hại của bổn tướng quân!"
Rất nhanh, gần như tất cả các thế lực trong bóng tối đều nhận được tin tức, Đâm Long tướng quân ít ngày nữa sẽ đến, tin tức này ngay lập tức dẫn lên oanh động, rất nhiều người không khỏi vui mừng vì mình không hề động thủ, khoảng thời gian này cũng không đắc tội Hồng Cội kia, nếu không thật sẽ bị Đâm Long tìm tới cửa, thủ hạ Long Binh Long Tướng của hắn cũng không phải những kẻ dễ trêu người, chém đầu cả nhà người ta cũng đều có khả năng!
Như vậy.. người của Vũ Châu thành này sẽ đối phó với đại nhân vật sắp đến như thế nào đây?
Điểm này, đáng giá cho tất cả mọi người chờ đợi xem chừng a.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.