Chương trước
Chương sau
Dù sao lão tộc trưởng cũng nhìn ra được những người này có thiên phú rất tốt, thích hợp làm người tham dự hóa giải bệnh dịch nhất, dù Hàn Phỉ không nói, hắn cũng muốn lưu lại những người này, bây giờ nhận được mệnh lệnh thì lại càng kiên định hơn.
"Khôi Nam, nhóm khô lâu kia nghe lời ngươi không?"
Khôi Nam tiến lên một bước, mạnh mẽ nói: "Chưa bao giờ có sai lầm."
Hàn Phỉ cười, nói: "Rất tốt, ta cũng cần ngươi phái bọn họ đi, quét toàn bộ những bãi tha ma gần nơi này một lần."
Khôi Nam gần như ngay lập tức hiểu Hàn Phỉ muốn làm gì, trọng trọng gật đầu, nói: "Vâng, bệ hạ."
"Tên mập, Miểu Miểu, Đình Tư, ba người các ngươi chính là chủ sự, các ngươi không cần cố gắng làm cái gì, chỉ cần mỗi ngày xuất hiện ở trong thành, phụ trách động viên bách tính, ta muốn toàn bộ bách tính Vũ Châu thành đoàn kết lại. Mọi chuyện đều phải thuận lợi, thời gian cho chúng ta không nhiều, Vũ Châu thành, sợ là đã bị rơi vào tầm ngắm rồi."
Theo từng mệnh lệnh của Hàn Phỉ đâu vào đấy hạ xuống, người nhà Hạ Hầu vẫn bị lãng quên bắt đầu bối rối, thật sự không kiềm chế nổi, chủ động mở miệng hỏi: "Vậy, vậy chúng ta phải làm gì?"
Hàn Phỉ nhìn sang.
Toàn bộ người Hạ Hầu Quân nín hơi chờ đợi.
Hàn Phỉ cười cười, nói "Nhiệm vụ của các ngươi rất trọng đại a."
Ánh mắt của người của Hạ Hầu Quân lập tức sáng rực.
Hàn Phỉ nói thẳng: "Ta cũng cần tiền, rất nhiều rất nhiều tiền, kiến thiết trụ sở mỗi một chỗ đều cần tiền, vì thế các ngươi hiểu ý tứ của ta không?"
Thân thể những người Hạ Hầu Quân theo đó mà chấn động, mạnh mẽ nói: "Hiểu rõ!"
Hàn Phỉ câu lên khóe môi, nói: "Ta sẽ cho các ngươi một ít đồ vật, còn kinh doanh thế nào thì còn cần các ngươi phải động não."
Trùng hợp, trong kho tàng của Hàn Phỉ còn tồn giữ bảo tàng đã từng là của Hạ Hầu gia, bây giờ là thời cơ thích hợp nhất.
Khi nhiệm vụ đều nhất nhất tuyên bố xuống, Hàn Phỉ đã bị Hác lão bản cưỡng chế đi nghỉ ngơi, còn cho người nấu cháo, thả vào các dược tài danh quý, chính vì muốn Hàn Phỉ bồi bổ thật tốt, đối với phần tâm ý này của Hác lão bản, Hàn Phỉ cũng không từ chối, dù cho trong lòng nàng biết rõ nguyên nhân nàng suy yếu không phải đơn giản.
Tần Triệt mang theo tiểu quái vật rời đi, nếu Hàn Phỉ còn không nghĩ ra liên quan trong đó thì nàng chính là kẻ ngốc.
Hài tử kia, Tần Triệt nhất định ẩn giấu gì đó.
Nhưng.. Hắn cuối cùng lại lựa chọn một mình rời đi, một câu nói cũng không để lại cho nàng.
Trong lòng Hàn Phỉ không thể nói là không tức giận, cho nên nàng mới bày ra vẻ bình tĩnh, dù cho trong lòng đã sớm khổ sở rất lâu.
Nhưng.. Hàn Phỉ biết rõ, hiện tại nàng không đi được, nàng không có cách nào bỉ xuống trụ sở vừa thành hình để đi tìm kiếm Tần Triệt muốn một lười giải thích được.
Nghĩ đến đây, Hàn Phỉ chỉ có thể che giấu ba động trong lòng, dù sao Tần Triệt mang theo tiểu quái vật cũng sẽ không xảy ra chuyện gì, mà thân thể nàng.. ánh mắt Hàn Phỉ tối sầm lại, nàng cần kiểm tra thật tử tế một phen.
Lúc Hàn Phỉ thức tỉnh, tất cả mọi chuyện cũng một lần nữa đi vào quỹ đạo, dù trước đây bọn họ cũng chưa từng xuất hiện hỗn loạn, nhưng một ngày Hàn Phỉ còn bất tỉnh thì bọn họ cũng một ngày không an lòng, hiện tại trụ cột tinh thần của họ lại một lần nữa trở về!
Sau khi tu dưỡng một ngày, Hàn Phỉ liền tích cực vùi đầu vào toàn bộ kế hoạch, gần như mỗi ngày trôi qua nàng đều bận bịu đến nỗi chân không chạm đất, căn bản không có tinh lực đi quan tâm Tần Triệt sau khi rời khỏi, đây sao có thể không phải là nàng dùng sự bận rộn để mê hoặc tâm tư bản thân?
Chỉ là tâm tư này, ngược lại làm nàng trở nên nhu nhược.
Vào lúc trời tối người yên, Hàn Phỉ sẽ ở trên giường lăn lộn khó ngủ, sau đó ép buộc chính mình nghỉ ngơi, chỉ vì trời vừa sáng nàng còn có chuyện cần bận rộn.
Vũ Châu thành động tĩnh lớn như vậy, đã sớm hấp dẫn một ít thế lực chú ý, nhưng mặc cho bọn họ phái người muốn đi vào tìm hiểu một hồi ra sao, thì ngay cả cửa cũng không vào được, những người canh gác cổng thành cường hãn đến khó tin, đừng nói là đi vào, ngay cả tới gần cũng sẽ bị khu trục.
Càng không thể xem, lại càng muốn xem, càng muốn thăm dò cho rõ ràng.
Càng ngày càng có nhiều người chú ý tới nhóm du khách ngoại lai mới đến thành Vũ Châu, đang cắm rễ trong Vũ Châu thành kia.
Đám người kia có lực chiến đấu cường đại, nhân số đông đảo, càng khiến người chú ý là từ mỗi nơi đều liên tục không ngừng đưa tới đây những xe dược tài, những dược liệu kia đều làm không ít người trông thấy mà thèm, trong thời buổi loạn thế, giá cả thảo dược vẫn tăng cao không hạ, có tiền mà không mua được, cũng không phải không có ai nỗ lực đi cướp qua, nhưng ở xung quanh xe ngựa đều có một đám hộ vệ tư thế đi quái dị, da mặt đơ cứng canh chừng, kinh khủng hơn là lúc đánh nhau, những hộ vệ này cũng không sợ đau, mà đánh ra sao cũng đánh không chết!
Những hộ vệ này dĩ nhiên là Khôi Chính Quân.
Chuyện cười, bà chủ hiệu thuốc đưa thảo dược tới, ai dám đánh cướp? Là đặt thê nô tương lại Khôi Nam cuồng ma ở nơi nào? Tên khô lâu này vô cùng sủng ái Hác lão bản, dù cho trên mặt không thể hiện ra, nhưng ngầm làm ra một số chuyện cũng có thể đi, vung tay lên, liền đem bộ hạ cường hãn nhất của mình phái ra.
Vì thế phàm là từ Thần Nông Giá đưa tới thảo dược cũng chưa từng sinh ra chút vấn đề lần nào!
Dân chúng Vũ Châu thành cũng bị số lượng lớn thảo dược này làm cho chấn kinh đến chết lặng, danh tiếng Thần Nông Giá cũng đã sớm cắm rễ thật sâu ở trong lòng mỗi người.
Không nói tới thảo dược, tường thành của Vũ Châu thành được cải biến trên diện tích lớn, cùng với thường thường trong một đêm, đã mọc lên từng tòa từng tòa khôi lỗi khải giáp, những thứ này khiến cho vô số người bên ngoài suy đoán, nhưng làm sao cũng đoán không ra những thứ này là vật gì, ngược lại là có một ít người trong nghề đã nhìn ra mấy phần manh mối, ngoại hình của thứ này, có chút tương tự với Cơ Quan Thành a!
Nhưng thuyết pháp này vừa ra lập tức đụng phải vô số trào phúng, chuyện cười, Cơ Quan Thành là dạng tồn tại gì? Đây chính là tồn tại thần kì bị liên hợp vây công cũng có thể bảo vệ, còn có thể sừng sững không ngã a! Ở trong lòng mọi người, Cơ Quan Thành đã sắp trở thành một thần thoại, vì thế thần thoại sao lại xuất hiện ở đây chứ?
Một cái thành trấn nho nhỏ, sau khi bệnh dịch bạo phát liền bị vứt bỏ, sao có thể có bóng dáng của Cơ Quan Thành được? Nhất định là người bên trong nhàn rỗi không chuyện gì làm, mới mua lại rồi bày lên thôi! Nhìn cái ngoại hình xấu xí kia đi, quả thực chẳng khác nào quái thú!
Lúc này, tất cả mọi người cũng không nghĩ tới, những thứ bị châm biếm thành quái thú kia chính là tâm huyết lớn nhất của Man Diệp, vì cố gắng trong 7 ngày hoàn công mà vứt bỏ đi vẻ đẹp của tác phẩm, nhưng độ cường hãn trong đó không có nửa phần chiết khấu, tại không lâu sau đó, những 'quái thú' này của Vũ Châu thành chính thức đánh một trận chiến vang dội, dẫn lên sóng lớn mênh mông, sau đó càng bị gọi với danh hào 'thành Quái thú'.
"Thành Quái thú" về sau khiến toàn bộ địa lục khiếp sợ, vào thời khắc này đang chậm rãi thành hình, mỗi một viên ngói một viên gạch đều đang được gia cố, không ai ngờ tới thành tưu của thành quái thú sẽ khổng lồ như thế, ngay cả Hàn Phỉ nhất thời hứng thú dâng lên ý niệm này cũng chưa từng nghĩ qua, trụ sở nàng định ra sẽ trở thành truyền thuyết sau này.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.